Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVu84rih

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“ Nhiên, sao cậu lại về này?”
Lạnh Dũng khàn đặc, động tác lúng túng, còn chưa kịp nhặt lại quần áo vứt ngoài phòng khách thì đã sững người đứng yên tại chỗ.
Tôi đứng đờ ra đó, miệng há ra nhưng không thốt được lời nào.
Toàn thân lạnh toát, máu dường như chảy ngược.
Tôi còn phân biệt được mình đang ở đâu, mình là ai, họ là ai.
Tôi chỉ muốn tự nhủ rằng, tỉnh lại đi, đây là một cơn ác mộng.
Tôi còn dùng hết sức cắn mạnh lên cánh tay mình —
Cơn đau truyền đến giúp tôi hiểu ra: không, đây là .
“Bao hai người bắt đầu?”
Lạnh Dũng mím chặt môi, quay đi, không dám nhìn tôi.
Tiểu Tiểu đột nhiên quỳ lên giường, gương đẫm nước mắt, vừa vừa cầu tôi tha thứ.
“ Nhiên, cậu, tất cả là của tớ, không liên quan đến anh Dũng.”
Cô ta vươn tay định níu lấy vạt áo tôi, nhưng tôi lập tức lùi lại, tránh xa khỏi cô ta.
“Tôi cậu, rốt cuộc hai người bắt đầu từ khi nào?”
Tôi nâng , nước mắt cũng rơi theo.
“Lúc mới biết mình mang thai… tớ chỉ là… ban đầu chỉ muốn giúp đỡ anh Dũng thôi…”
Lúc đó tôi nghén nặng, ăn cũng ói, cả người lúc nào cũng mệt mỏi lơ mơ.
Tiểu Tiểu hay tới nhà chăm sóc tôi, nói là sợ tôi suy nhược, cần bồi bổ.
Thì ra, vào lúc ấy, hai người họ đã… “thành đôi”, giấu tôi lâu đến thế.
“Tại sao?”
Tôi cố nén nghẹn mà .
Cậu ấy từng là người bên tôi những tháng ngày vui vẻ nhất, là bạn thân nhất của tôi.
“Tại sao?” Tôi lặp lại, run rẩy hơn.
“ Nhiên… tớ biết bọn tớ có với cậu, tớ có chết lần cũng không đủ, nhưng tớ anh Dũng yêu nhau… bọn tớ không kiềm chế được…”
“ yêu nhau?”
Tôi bật , một tiếng đầy nghẹn ngào như thể vừa nghe một nực nhất thế gian.
Tôi không kiềm được nữa, bật , nước mắt làm nhòe cả tầm nhìn.
“Vậy là… Lạnh Dũng, khi tôi đang mang thai đứa con của anh… anh bạn thân của tôi đã yêu nhau trên chiếc giường của chúng ta?”
Lạnh Dũng tái , cứng đờ.
“ Nhiên… đã xảy ra rồi… anh vốn định chờ em sinh con xong mới nói …”
“Nói ? Nói ly à?”
Anh ta không đáp.
Không khí đặc quánh, im lặng đến khó chịu.
Tiểu Tiểu nhỏ xen vào, cố gắng tỏ ra đáng thương.
“ Nhiên… chúng ta từng là chị em tốt… cậu có thể… thành toàn bọn tớ không?”
“Chị em?”
“Thành toàn?”
Tôi nhìn cô ta đang quỳ trước mình, ngoài là hèn mọn cầu , nhưng từng lời từng chữ lại đẩy tôi lùi vào hố sâu.
Tôi lại nhìn sang Lạnh Dũng – người đàn ông từng thề non hẹn biển, chỉ đứng đó im lặng, mắt lạnh như băng.
Tôi thấy mệt mỏi đến mức không còn hơi sức mà tức giận nữa.
Tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Tôi không muốn thấy họ thêm một giây nào nữa.
Đêm hôm đó, Oản Oản ra đời.
Chưa kịp hết tháng, tôi Lạnh Dũng đã ly .
Nhìn Oản Oản đang chơi trong khu vui chơi trẻ em, tôi từng có lúc băn khoăn:
Liệu để con bé ra đời mà không có cha, có quá tàn nhẫn không?
Nhưng nếu tôi chọn tiếp tục nhẫn nhịn, để con bé học cách cúi đầu trước sai trái của người khác, thì … còn tàn nhẫn hơn sao?
Tôi muốn con bé đủ dũng khí để nói “không” với những điều sai trái.
Tôi muốn con bé học cách bảo vệ mình.
Đúng lúc đó, một cậu bé bất ngờ đẩy Oản Oản ngã nhào, cướp lấy món đồ chơi trên tay con bé.
Tôi giật mình bật dậy, định chạy đến thì đã thấy con bé giơ chân đá thẳng vào bé kia.
bé chưa kịp phản ứng, ngã sõng soài ra sàn, òa nức nở.
Món đồ chơi cũng lăn sang một bên.
Oản Oản hề hoảng loạn, thản nhiên nhặt lại món đồ, rồi nói lớn với nhân viên đang chạy tới:
“ cậu ta giật đồ chơi của cháu trước!”
Tiếng lóc của bé nhanh chóng thu hút đám đông.
Phụ huynh cậu ta cũng chen qua đám người mà chạy đến – là Lạnh Dũng Tiểu Tiểu.
Vừa nhìn thấy Oản Oản , Tiểu Tiểu liền cần han đúng sai, chỉ thẳng tay vào con bé mắng xối xả:
“Con gái cô được mẹ dạy kiểu vậy? Giận dỗi là lấy chân đá người à? Có mỗi cái đồ chơi thôi mà, sao giành giật với em?”
Oản Oản không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào Tiểu Tiểu, dõng dạc nói:
“Cô à, cô cũng nói là đồ chơi đó là của cháu. Cháu không muốn thì không cần . Hơn nữa, cô dạy con trai mình kiểu vậy? Biết bao nhiêu món đồ mà không chịu chơi, cứ đi cướp của người khác, giật không được lại còn xô người ta?”
Tiểu Tiểu sững lại, lúc đỏ bừng, lúc trắng bệch.
Lạnh Dũng vội vã lên tiếng hòa giải:
“ , này là con sai . Đó là đồ của chị, muốn chơi thì phép đàng hoàng, sao lại đẩy người ta được?”
Tiểu Tiểu không ngờ chồng mình lại quay sang bênh người khác, sắc tức đến đỏ gay, trừng mắt nhìn Lạnh Dũng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
“Chồng à, anh đang bênh người ngoài sao? là con ruột của anh đấy! Anh lại đi bênh đứa con hoang…”
“Đủ rồi!” – Lạnh Dũng cau mày quát, cắt lời cô ta.
“Em chiều hư bé quá rồi đấy! Cứ thế này thì lớn lên còn ra nữa? Mau lại Nhiên!”
Tiểu Tiểu mắt đỏ hoe, cắn môi chặt, nhưng chút tự trọng còn sót lại khiến cô ta không thể cúi đầu.
“Tại sao tôi chứ?”
“Đúng rồi, chú à, người là cậu ta mới đúng.” – Oản Oản chỉ thẳng tay về phía bé . bé nhìn bố rồi nhìn mẹ, thấy ai đứng về phía mình thì lập tức lăn ra sàn ăn vạ, ré lên như bị oan.
Tôi lại gần, khẽ xoa đầu con bé:
“Có sao không con?”
Oản Oản lắc đầu, ngọt ngào:
“Mẹ ơi, con không sao đâu. Mình về nhà nhé. Con nhớ ba rồi.”
Tôi gật đầu, nắm tay con bé định rời đi.
Vừa đi được vài thì phía sau vang lên nói quen thuộc:
“ Nhiên!”
Tôi không quay đầu lại, vẫn dắt Oản Oản đi thẳng.
“ Nhiên, em dạy con bé rất tốt. Anh từng lo con không có ba sẽ thiếu thốn tình cảm, nhưng…”
“Không cần.” – Tôi ngắt lời anh ta, lạnh nhạt nói.
“Nếu có công việc, cứ liên hệ trợ lý của tôi. Không thì đừng đi theo nữa.”
“ Nhiên, anh… anh sắp ly rồi.
Nhiên, em… có thể đừng anh được không?”
Tôi quay đầu lại, ánh mắt bình thản, từng chữ rõ ràng:
“Tôi không anh. Bây anh đối với tôi… chỉ là một người xa lạ.”
Tôi cúi xuống bế Oản Oản lên, nhìn anh ta lần cuối.
“Buông tha nhau đi, Lạnh Dũng. Chúng ta đều nên tiếp.”
11.
Bên ngoài mưa lất phất, Triết cầm ô vào đón tôi Oản Oản .
Anh đứng từ xa nhìn người đàn ông đang lẽo đẽo theo sau, lặng lẽ đưa ô tôi, rồi bế lấy Oản Oản vào .
Sau đó, chúng tôi cùng nhau ra khỏi mái hiên, dưới một chiếc ô duy nhất.
Trên xe, Triết vẫn không nén được mà lên tiếng :
“Anh ta vẫn chưa từ bỏ sao?”
Tôi mỉm nhạt:
“Anh ta thế nào… cũng liên quan đến em nữa rồi.”
“Em còn anh ta không?”
“ ra…” – Tôi khẽ nói – “Lúc mới ly , em từng rất . vì anh ta phản bội tình yêu của tụi em, vì anh ta đã phá nát mọi ảo tưởng em từng có về nhân.”
Triết yên lặng lắng nghe.
“Nhưng rồi sau này em hiểu, những tổn thương đó đã khiến em trưởng thành. Nếu không có cú ngã năm ấy, em sẽ bao biết trân trọng hạnh phúc mình đang có bây .”
Xe dừng lại trước khu nhà, nhưng anh không vội mở khóa.
“ Nhiên,” – anh rất khẽ – “có một câu anh vẫn luôn muốn nói với em. Cảm ơn em vì đã chọn tin tưởng anh, chọn tình yêu một cơ hội nữa.”
Tôi nghiêng đầu tựa vào vai anh, mỉm :
“Vì anh xứng đáng.”
Oản Oản ở hàng ghế sau đột nhiên lên tiếng :
“Mẹ ơi, chú lúc nãy có quan trọng muốn nói với mẹ hả?”
Triết xuống xe, bế con bé lên, dịu dàng đáp:
“Vì chú ấy đánh mất một thứ rất quan trọng.”
Có những người xuất hiện trong đời, chỉ để dạy ta một bài học:
Buông bỏ, mới có thể gặp được ngày mai tốt đẹp hơn.
Mà ngày mai của tôi, ra đã bắt đầu từ năm năm trước — vào cái đêm mưa ấy, khi Triết đến bên tôi với một cây ô trong tay, ánh mắt dịu dàng không hề han quá khứ.
-Hết-