Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/804ct2LVEI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta, gần như không tin nổi những lời vừa phát ra là miệng Tiểu Tiểu.
Cô ta khi nào đã trở nên vô liêm sỉ đến này?
Phá hoại gia đình của cậu?
Tôi bây có nghiệp, có người đàn ông tốt hơn nhiều, có cuộc sống của riêng .
Tôi chưa từng liên lạc với Lạnh Dũng, từng lần mặt đều là anh ta tự tìm đến.
Nếu cậu không quản nổi chồng , đó là do cậu bất tài.
Cậu!
Tiểu Tiểu bật dậy, giận đến đỏ bừng cả mặt, hai tay siết chặt đến phát run.
An Nhiên, đừng tưởng tôi không biết điều!
Cậu nghĩ cậu còn chút nhan sắc, có cái xưởng thiết kế nhỏ là tài giỏi lắm ?
Cậu tin không, chỉ tôi khóc vài câu với anh Dũng, nói cậu bắt nạt tôi, anh ấy có cả trăm cách để cái studio nhỏ xíu của cậu đóng cửa, cậu không sống yên nổi thành phố này!
Tôi yên, mắt không hề dao động.
Thấy tôi không phản ứng, giọng cô ta bắt mềm xuống.
An Nhiên, nể tình từng là chị một thời, tôi cho cậu một con đường.
Cậu rời khỏi nơi này đi, muốn bao nhiêu, cứ ra giá.
Chỉ cậu đồng ý mãi mãi không lại anh Dũng nữa, tôi có thể cho cậu một khoản đủ để sống sung túc cả đời.
Cậu biết đấy, một người phụ nữ từng ly hôn như cậu, tái hôn đâu có dễ.
gì đây dây dưa mãi, vừa mệt mỏi, vừa mất mặt?
Tôi đứng dậy, nhìn thẳng xuống Tiểu Tiểu đang phía dưới, ánh mắt lạnh lẽo như gió mùa.
Cô ta tức đến cả người run nhẹ, nhưng trong mắt tôi lúc này chỉ còn khinh bỉ… và đôi chút thương hại.
Tiểu Tiểu, thế giới của cậu bây chỉ còn Lạnh Dũng và những mưu tính rẻ tiền ?
Cô ta sững người, bắt ánh nhìn của tôi.
Tôi nhếch môi.
Để tôi nhắc cậu hai .
Thứ , việc tôi lại hay rời đi, không đến lượt cậu quyết định.
Thứ hai, người đàn ông mà cậu ôm như bảo vật ấy… trong mắt tôi đã chẳng còn chút giá trị nào lâu .
Tôi cầm tờ hóa đơn trên bàn, đặt nhẹ trước mặt cô ta.
Ly cà phê này, xem như tôi mời.
Coi như để tiễn đưa cái gọi là “tình chị ” năm xưa… mà chúng ta đã đem cho chó gặm.
À đúng , nhớ quản chồng cho chặt.
Đừng để anh ta cứ như chó hoang, suốt ngày lẽo đẽo theo sau tôi.
Nó tôi… cực kỳ khó chịu.
Tôi cầm túi, xoay người rời đi.
Không thèm ngoảnh lại nhìn gương mặt đỏ bừng tức tối của cô ta.
8.
Suốt một tháng sau đó, tôi thật không lại Lạnh Dũng nữa.
Tôi toàn tâm toàn ý dồn sức cho công việc.
Công ty vừa nhận một dự án lớn: trung tâm văn hóa quy mô cấp thành phố.
Phía bên A còn đích danh yêu cầu tôi làm thiết kế .
Buổi họp tiên, tôi vào phòng họp thấy anh ta.
Lạnh Dũng.
Trợ lý nhỏ giọng giải thích:
Lạnh là nhà tư của dự án lần này.
Anh ta đứng dậy, chìa tay về phía tôi, nhạt:
giám đốc An, lâu không .
Tôi không hề để ý đến bàn tay kia, chỉ thản nhiên xuống.
Bắt đi.
Suốt cả cuộc họp, ánh mắt anh ta chưa rời khỏi tôi một lần.
Tôi tập trung trình bày bản thiết kế, từng chi tiết đều rõ ràng, mạch lạc.
Cho đến khi anh ta mở miệng ngắt lời.
Khu trẻ có vẻ hơi mạo hiểm ?
Lạnh có phương án nào tốt hơn ?
Chỉ là tôi nghĩ, yếu tố an toàn được cân nhắc kỹ hơn. Dù trẻ con vốn nghịch ngợm mà.
Tôi biết anh ta đang cố tình ám chỉ Oản Oản.
Nhưng nét mặt tôi điềm tĩnh như thường.
Về phần này, chúng tôi đã tham khảo ý kiến chuyên gia nhi đồng.
Tất cả đều đảm bảo đạt chuẩn an toàn.
Cuộc họp kết thúc.
Tôi vừa ra tới bãi xe anh ta đuổi theo.
An Nhiên, chúng ta định nói với nhau kiểu này ?
Lạnh , hiện tại giữa chúng ta chỉ còn quan hệ công việc.
Vậy nói công việc.
Anh ta đưa cho tôi một tập tài liệu.
Đây là toàn bộ hệ thống thương mại thuộc tập đoàn Lạnh thị.
Tôi muốn mời làm người phụ trách quy hoạch và cải tạo thể.
Tôi lướt mắt nhìn qua, con số trong hợp đồng cao gấp ba lần giá thị trường.
Tại lại là tôi?
Bởi vì là người giỏi .
Tôi gập tài liệu, trả lại.
Xin lỗi, lịch trình của tôi đã kín.
Anh ta khổ, cất lại tài liệu.
như xưa, chẳng đổi gì cả.
Anh nhầm .
Tôi mở cửa xe.
Tôi đã thay đổi rất nhiều.
Năm năm qua đã tôi thay đổi rất nhiều.
một người từng xem Lạnh Dũng là cả thế giới, tôi đã trở thành – độc lập, vững vàng trong mọi lĩnh vực.
Dù hành trình ấy từng đau đến muốn buông xuôi, nhưng tôi đã vượt qua được.
đây, tôi biết yêu bản thân và trân trọng những người thực xứng đáng cạnh .
Chớp mắt đã đến sinh nhật của Vạn Triệt. Tôi cố tình dành cả ngày để đi cùng anh chọn quà.
Khi đến khu trang sức trong trung tâm thương mại, tôi tình cờ bắt Tiểu Tiểu đang trả lại hàng.
Thấy chúng tôi, cô ta thoáng chột dạ, giấu vội chiếc đồng hồ sau lưng, cố gượng :
“Trùng hợp ghê…”
Vạn Triệt lịch gật , kéo tôi đi hướng khác, nhưng cô ta đuổi theo:
“An Nhiên, có thể nói riêng một chút không?”
Tôi bảo Vạn Triệt đi xem trước theo cô ta đến khu nghỉ. Cô ta vừa xuống đã đỏ hoe mắt, nói:
“Anh Dũng… muốn ly hôn với tôi. Chỉ vì anh ấy biết tôi từng đến tìm cậu.”
Tôi im lặng nhìn cô ta.
Cô ta bắt siết tay tôi, khóc nấc lên:
“Tôi biết cậu hận tôi, nhưng đứa bé là vô tội. Nó mới bốn tuổi thôi, không thể không có cha.”
“Xin cậu đấy, nói giúp tôi một câu được không? anh ấy chỉ nghe lời cậu thôi…”
Tôi rút tay ra, thản nhiên đáp:
“Đây là gia đình các người, không liên quan gì đến tôi.”
“Không liên quan?” – cô ta lập tức mất kiểm soát.
“Nếu không vì cậu xuất hiện, anh ấy có như bây không? Anh ấy ngày nào nhớ đến cậu! Trong mơ gọi tên cậu!”
Đúng lúc đó, Vạn Triệt đến, ánh mắt sắc lạnh:
“ anh giúp gì không?”
Tiểu Tiểu nhìn cảnh hai chúng tôi đứng cạnh nhau, bỗng nở nụ cay nghiệt:
“An Nhiên, cậu có chồng mà còn quyến rũ anh Dũng. Nếu không cậu cho anh ấy hy vọng, anh ấy sẽ tuyệt tình với tôi như thế ?”
Tôi nhìn thẳng vào cô ta, giọng bình thản:
“Tôi từng cho cậu cơ hội.”
Cô ta sững lại.
“Khi tôi phát hiện mọi giữa hai người, tôi đã cho cậu một lựa chọn.”
“Nhưng cậu chọn phản bội tình bạn của chúng ta.”
Sắc mặt cô ta trắng bệch.
Tôi nói tiếp, từng lời như lưỡi dao lột sạch lớp vỏ ngụy trang của cô ta:
“Kết cục hôm nay, là do cậu tự chuốc .”
9.
Nhiều năm đã trôi qua, nhưng khoảnh khắc ấy như một vết chém sâu hoắm trong ký ức tôi.
Hôm đó là sinh nhật của Lạnh Dũng.
Tôi tan làm sớm, ghé ngang cửa hàng bánh mua chiếc bánh truffle đen anh ấy thích .
Vừa mở cửa nhà ra, tiếng nhạc nhẹ vang lên — giai điệu lãng mạn trôi lửng lơ trong không khí.
Rèm cửa phòng khách đã kéo lại, quần áo bị vứt bừa trên sofa, đôi giày cao gót nữ đặt ngay cửa ra vào…
Tất cả tôi không thể nổi thêm một nữa.
Cánh cửa phòng ngủ khép hờ.
Âm thanh mơ hồ vọng ra bên trong, cao vút, hỗn loạn.
Tôi đặt tay lên chiếc bụng bầu chín tháng, cắn chặt môi, cố gắng lê từng vào trong.
Tấm drap giường màu xám tôi vừa thay sáng nay,
Trên đó là hai con người tôi chỉ nhắm mắt biết rõ từng chi tiết —
Lúc này đang cuốn nhau, bằng cách tệ bạc và ghê tởm .
Họ mải mê đến không nhận ra tôi đã đứng cửa.
Chiếc bánh trong tay tôi rơi xuống sàn, phát ra tiếng “bốp” khô khốc.
Vụn bánh văng tung tóe, giống như thế giới của tôi nát vụn theo.
Một tiếng hét thất thanh bật ra miệng Tiểu Tiểu.
Hai người hoảng loạn rời nhau ra.
Lạnh Dũng gần như bật dậy, gương mặt còn vương sắc đỏ hoan lạc chưa tan đã bị nỗi kinh hoàng thay thế.
Anh ta vội kéo chăn lên che cho người phụ nữ trong lòng —
Người vừa hôm qua còn cạnh tôi khúc khích chọn màu son.
Tiểu Tiểu nấp sau lưng Lạnh Dũng, bờ vai mảnh mai run bần bật.
Nhưng ánh mắt cô ta nhìn tôi lại lấp lánh đắc ý.
Cô ta đang khoe khoang.