Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Trở lại trên đường, ta bất an lên tiếng:

trưởng ta hình như đang nghi ngờ ta có mưu đồ, còn chàng thì sao?”

“Nàng là tiểu cô nương yếu đuối, có thể có mưu đồ gì chứ?”

Ta thở phào nhẹ nhõm:

“Đúng vậy mà!”

“Chẳng qua là suýt chút nữa lúc ta ‘chết’ định… lục soát người ta thôi.”

Ta chen ngang:

“Ta… ta luyện võ để phòng thân!”

“Nàng làm rất đúng.”

Ta xúc động rưng rưng nước mắt.

Vị Thái tử điện hạ …dễ lừa quá mất.

Tới chiều muộn, ta dừng chân tại một khách điếm.

Tạ Quân :

“Cho một phòng thượng hạng.”

Ta vội chen lời:

“Hay là hai phòng thì hơn!”

Thái tử điện hạ làm bộ tội nghiệp:

“Ái phi muốn tách phòng vi phu sao?”

Ta nuốt nước bọt:

“Còn đồng phòng, lấy đâu ra mà chia phòng?”

“Ồ, thì ra nàng sốt ruột muốn đồng phòng, vậy đêm nay…”

Bà chủ khách điếm bên cạnh nở nụ đầy ẩn .

Ta tranh thủ nhân lúc, đạp mạnh lên chân hắn rồi chạy vội .

Tiền chẳng có, khí thế cúi, ta đành chấp nhận ở chung một phòng hắn.

May mà Thái tử điện hạ tuy miệng ngả ngớn nhưng chân rất đàng hoàng.

Vừa vào phòng, hắn liền tự mình dọn ổ dưới đất.

cả ngày rong ruổi, ta đều mệt mỏi, rửa mặt qua loa rồi mỗi người một góc mà ngủ.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Nửa đêm, ta lặng lẽ mở mắt.

Nhẹ nhàng rón rén bước xuống giường.

Chậm rãi mở then cửa.

“Vãn Vãn, nàng định đâu?”

Tiếng vang lên khiến ta suýt ngất tại chỗ.

Ta run rẩy trả lời:

vệ sinh.”

“Ừ.”

Hắn đáp, lật người một cái rồi tiếp tục ngủ say.

Ta ôm lấy ngực, dằn cơn kinh hãi, rón rén xuống lầu.

5

Ba ngày , truy binh rốt cuộc lần ra được tung tích ta.

Tạ Quân ngờ chuyện giả c.h.ế.t lại bị bại lộ nhanh đến vậy, hắn vốn đem theo thị vệ.

May mắn cả hai ta đều có chút công phu, mấy lần chạm trán đều có thể hiểm hiểm thoát thân.

Tạ Quân vội viết thư gửi cho Kỷ cầu viện, rất nhanh, trưởng ta phái người đến ứng cứu.

Người dẫn đầu là một thiếu niên chừng hai mươi, dung mạo thanh tú tuấn nhã.

Vừa trông thấy y, ta bất giác nhướng mày.

[ – .]

Trò cải trang nam nhi qua loa … đúng là có phần khinh thường ánh mắt người đời.

Tạ Quân cầm cây trúc đang dùng tạm làm vũ khí, khẽ gõ vào đầu nàng:

“Con nhóc , gan lớn thật đấy.”

xong liền quay sang giới thiệu ta:

“Đây là tam muội ta — công chúa Phong Nghi, Tạ .”

đó hắn ra hiệu bằng ánh mắt.

Tạ hiểu , vui vẻ:

“Chào !”

Thái tử điện hạ hài lòng gật đầu.

Ta khẽ vuốt cánh nổi đầy da gà, khẽ gật đầu đáp lễ.

Tạ Quân hỏi:

“Kỷ sao lại để muội tới?”

Tạ ôm lấy thanh kiếm, đắc đáp:

“Còn chẳng do hắn đa nghi hay sao, tin mỗi muội mà thôi.”

Nụ hớn hở dường như muốn tràn ra khỏi khóe mắt.

Xem ra, hiện tại nàng ta gọi ta là ‘ ’, biết chừng …ta còn gọi lại nàng hai chữ ấy.

Tạ Quân gật đầu:

“Vậy tốt, muội thường xuyên xuất cung, sẽ khiến người khác nghi ngờ. Lại cùng là nữ nhi, có thể chăm sóc lẫn nhau trên đường.”

Ánh mắt Tạ bỗng trở nên mờ ám:

“Nhưng hai người là phu thê cùng đường, sao lại cần muội chiếu cố? Chẳng lẽ hai người còn …”

Chữ cuối kịp thốt ra, đầu nàng lại lĩnh thêm một cú gõ trúc đau điếng.

Ta cúi đầu giả ngu, trong lòng thầm hô:

Tốt lắm!

“Haiz, mà hay!”

Tạ hì hì:

“Kỷ bảo, truy binh tới nhanh như vậy có điều bất thường. Có khả năng là mật thám do lão Kỷ phái tới, bảo muội nhắc nhở cẩn thận. Nếu sớm thất thân nàng, chẳng thiệt thòi lớn sao?”

Ta ngẩng đầu kêu oan:

“Ta !”

Tạ Quân chẳng buồn chất vấn, trực tiếp vòng ôm chặt lấy ta, trừng mắt quát nàng:

“Đừng linh tinh nữa, dọa sợ ngươi rồi!”

rồi còn nâng ta lên, vào vết xước nhỏ trên mu bàn , vết thương rất mờ nhạt, để kỹ khó nhận ra:

“Vì bảo vệ ta mà nàng liều mình chịu thương tích, sao có thể là gian tế?”

Tạ nheo mắt, trêu chọc:

“Ui ui ui… tình thâm nghĩa trọng quá đấy!”

Từ đó, chẳng ai còn nhắc lại chuyện nữa.

Trên đường , bọn họ thỉnh thoảng còn bàn bạc chính sự trước mặt ta, chẳng hề có phòng bị.

Xem ra lời cảnh báo Kỷ là uổng công.

Ừm…

Gặp được cặp muội thế , đối một gián điệp như ta mà , thật là phúc khí.

6

Thực ra… ta vốn là con ruột lão Kỷ.

Kỷ cùng cha khác mẹ ta, mà căn bản, hắn chẳng con ruột lão ta.

Khi ta còn nhỏ, phụ thân qua đời, hai vị mẫu thân mỗi người đều bỏ tái giá, bỏ rơi hai đứa trẻ bơ vơ giữa thôn quê.

Kỷ cưu mang ta, lăn lộn bữa đói bữa no nơi quê mùa, cho đến khi lọt vào mắt xanh lão Kỷ — vốn là cao thủ ám sát — và được đưa về huấn luyện sát thủ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương