Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta siết chặt chuôi đao, giọng khẽ như làn gió:
“Điện , công chúa có chuyện cần thương nghị, thỉnh ngài lưu .”
Hắn lặng im rất lâu, cuối bật cười, âm điệu mang theo tia ý vị khó lường.
11
Thật ra… chủ nhân chân chính của ta, từ tới cuối, luôn là công chúa Phong Nghi — Tạ Di Ca.
Nàng sớm đã biết chuyện mẫu thân ta bị giam giữ.
Chỉ vì bên mình không có ai am hiểu cơ quan mật thất nên không trực tiếp ra tay cứu giúp.
Năm đó, ta còn làm đạo tặc cho Kỷ, từng trộm phủ của nàng, bị quả tang tại trận.
Thay vì g.i.ế.c chết, nàng lại trúng bản lĩnh của ta, tìm mọi cách thu phục.
Trong những lần đối thoại, ta dần phát hiện: nàng là người duy nhất thực sự thấu hiểu nỗi khổ của ta.
Dù là vết thương gia đình, hay nỗi bất lực bị Kỷ bức bách — nàng đều có cảm thông sâu sắc.
Mà lý tưởng táo bạo của nàng — vì toàn nữ tử mà tranh quyền đoạt vị — đã làm rung động lòng ta.
Cuối , ta lựa chọn quy thuận dưới trướng nàng.
Chỉ là ấy, ta vẫn còn bị Kỷ kiềm chế nên nàng chỉ giao phó cho ta những nhiệm vụ nhẹ: thỉnh thoảng cung cấp thông tin tình hình bên Kỷ.
Nàng nói:
“ Kỷ bị Tạ Tê Quân diệt trừ, đó là lúc muội phát huy tác dụng chân chính.”
Dĩ nhiên, chuẩn bị cho thời khắc ấy, nàng cũng sớm sắp đặt:
— Nghĩ cách khiến Tạ Tê Quân ta.
Tạ Di Ca cười rất chắc chắn:
“Ta hiểu rõ vị ca ca kia. Hắn chắc chắn sẽ thích mẫu nữ tử như muội. Muội chính là quân cờ mỹ nhân hoàn hảo nhất.”
Quả nhiên…
Chỉ mười mấy ngày sớm tối bên nhau, Tạ Tê Quân đã đem lòng thương nhớ ta suốt ba năm.
Ngay cả căn nhà gỗ trên núi đó bị phát hiện, khiến ta lỡ hẹn, hắn vẫn không chịu từ bỏ.
Hắn ta thế.
Mà ta… cuối cũng hắn.
Thế nhưng, Tạ Di Ca là tri kỷ của ta. Lý tưởng của nàng cũng đã trở thành tín ngưỡng của ta.
Ta không phản bội nàng.
Tình giữa ta và Tạ Tê Quân, từ lúc vốn đã vấy màu âm mưu, nên cũng định sẵn kết thúc trong âm mưu.
bao năm tích lũy lực lượng ngầm, Tạ Di Ca cuối đã thành công đăng cơ, trở thành nữ hoàng tiên trong lịch sử Đại Thần.
Nàng giam giữ Tạ Tê Quân trong Cung, ép buộc hắn giao ra khối hổ phù cuối .
Thế nhưng mặc cho khuyên dụ thế nào, hắn vẫn chỉ lặp lặp lại câu:
“Ta muốn gặp Kỷ Phi Vãn.”
nên nàng ta tới gặp hắn.
Ta hỏi nàng:
“ lấy hổ phù , ngài định xử trí hắn ra sao?”
Tạ Di Ca bận lật xem tấu chương, không ngẩng :
“Theo lý giết.”
Tim ta thắt lại, căng thẳng nín thở chờ đợi câu .
Nàng bỗng ngẩng , ta giây lát, bất chợt cong môi cười:
“ ngươi kìa, sợ trắng cả mặt. Hắn là ca ca ruột của ta, ta sao nỡ xuống tay? hắn chịu quy thuận, phong làm thân vương. không chịu… cả đời nhốt trong Cung cũng .”
Ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lần nữa vào Cung, chân ta nặng tựa đeo chì.
Tạ Tê Quân bị trói vào ghế, trước mặt là vị quan viên đang lải nhải khuyên nhủ.
Hắn dửng dưng lặng thinh, như tượng đá không chút cảm xúc.
Chỉ tới ánh mắt chạm vào ta, đáy mắt hắn dấy lên chút gợn sóng.
Ta ra hiệu cho người kia lui xuống, tự mình tiến lên tháo dây trói cho hắn.
Trầm mặc giây lát, hắn khẽ hỏi:
“Vãn Vãn… ta không xin gặp nàng, nàng sẽ không bao giờ vào đây không?”
Ta cố giữ bình thản:
“ cũng thấy đấy, tình thế bây giờ đã định. Cho dù có mọc thêm cánh thoát ra, điều binh kéo tới… cũng chẳng còn đường xoay chuyển. Đưa hổ phù ra , đừng giãy giụa vô ích nữa.”
Hắn không trả lời.
Chỉ ngước mắt thẳng vào ta, hỏi:
“Vãn Vãn, nàng… từng ta chưa?”
Bàn tay giấu trong tay áo của ta siết chặt.
Ta cố trấn định, nhàn nhạt hỏi ngược lại:
“ có biết, vì sao năm đó lại vô cớ bị truy sát trên núi không?”
Hắn lập tức hiểu ra.
Thần sắc bi thương tràn ngập trong ánh mắt.
Tim ta như bị d.a.o cắt.
Ta không dám nấn ná lâu thêm, buông câu lạnh nhạt, quay người rời :
“Vận mệnh của vốn chẳng nên có liên quan tới ta.”
[ – .]
12
Trời còn chưa sáng, đã có tin khẩn truyền tới —
Tạ Tê Quân… đã biến mất.
Ta kinh hoảng.
Ai có ngờ, dù mật đạo trong Cung đã bị phong kín, ngoài cửa lại có cấm vệ canh giữ nghiêm ngặt, mà hắn vẫn trốn thoát .
Ta vội vã chạy Cung.
Tạ Di Ca cũng có mặt.
Vừa thấy ta, nàng giơ tay ra trước mặt.
tay cầm khối hổ phù.
Tay kia là tờ giấy nhỏ.
Trên giấy là bút tích của Tạ Tê Quân:
【Trái có muội ruột, có ái thê, thiên này… có gì đáng lưu luyến nữa?】
Rõ ràng hắn vẫn còn khả năng phản kích. Thế nhưng, hắn lại lựa chọn buông bỏ.
Ta run rẩy nắm chặt tờ giấy trong tay, nước mắt rưng rưng:
“Bệ … còn muốn truy đuổi nữa sao?”
Tạ Di Ca ta, ánh mắt thâm sâu:
“Truy.”
Nước mắt trào ra:
“Nhưng… Bệ …”
“Đủ .”
Nàng khoát tay:
“Ý trẫm là… ngươi truy!”
“… A?”
Nàng lườm ta cái, hừ nhẹ:
“Đuổi theo nhớ mau trở về, cấm mê sắc quên nghĩa, giang sơn của trẫm vẫn cần ngươi góp sức.”
Ta mừng rỡ như vừa trọng sinh, tạ ơn xoay người chạy thẳng ra khỏi cung.
Vừa chạy vài , ta bỗng dừng lại.
Bởi chợt nhớ tới Kỷ Cửu Diên.
Follow FB. HOA VÔ ƯU đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Huynh ấy còn phản đối Tạ Di Ca xưng đế kịch liệt hơn cả Tạ Tê Quân.
Tạ Di Ca tức giận, lệnh nhốt huynh ấy vào cung của Hoàng hậu, thỉnh thoảng tự mình tới thuyết phục.
Nghe đâu trong đó ngày ngày gà bay chó sủa.
Ta lo huynh bị nhốt lâu, Tạ Di Ca sẽ mất kiên nhẫn.
Nên đề nghị:
“Huynh trưởng ta vốn tính cứng ngoài mềm trong, Bệ thử dịu dàng với huynh ấy xem sao?”
Tạ Di Ca chống nạnh, bĩu môi:
“Dịu dàng? Nằm mơ . Dù hắn không chịu, trẫm cũng có cả trăm cách thu phục!”
Nghĩ tới việc trăm cách kia chưa kịp dùng xong, có lẽ ta đã sớm trở về.
nên ta yên tâm rời cung.
Ta cứ nghĩ việc tìm Tạ Tê Quân sẽ cực kỳ gian nan.
Nhưng không.
Vừa ra khỏi cổng thành, ta đã thấy hắn thản nhiên ngồi bên quán trà ven đường, như đang đợi ta .
Quả nhiên, thấy ta, hắn lập tức đứng dậy tới.
Ta gần như không tin nổi vào mắt mình, c.h.ế.t lặng hắn thật lâu cứng nhắc leo xuống ngựa.
“…”
Ta lắp bắp:
“Sao không trốn xa thêm chút nữa?”
Hắn mỉm cười dịu dàng:
“Những thứ nên giao, ta đều đã giao. người ta và người thân cận nhất vẫn không buông tha cho ta, có chạy xa bao nhiêu cũng có ý nghĩa gì?”
Ta siết chặt môi, nước mắt lấp lánh trong mắt.
“Vãn Vãn…”
Hắn hỏi:
“Nàng ta ư?”
Ta run rẩy lắc :
“Không, ta … ta.”
Đôi mắt đào hoa của hắn cũng dâng đầy nước, hắn cười tới, nắm lấy tay ta.
“Đã . đó sao?”
Ta lao vào lòng hắn, nức nở:
“ đó… muốn thế nào cũng .”
Tai ta nghe tiếng hắn khẽ cười, ngay đó, cả người đã bị bế bổng lên.
“Thật sự là… muốn gì cũng sao, Vãn Vãn?”
“Hu hu hu… đừng hỏi nữa… ta sợ…”
— HOÀN —