Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bệnh nhân Thường hôn mê thường. Sáng sớm nay mẹ cô lay cô dậy mãi không thấy cô có dấu hiệu gì. Bà hoảng hốt gọi bác sĩ đến kiểm tra. Mọi số bình thường không thể giải thích tại sao cô không thể tỉnh dậy.
Bình đang trên lớp thấy Khánh Linh đứng lấp ló ngoài cửa gọi nhỏ. Sau khi nghe câu chuyện, anh vội vàng cho lớp nghỉ rồi cùng Khánh Linh đến bệnh viện.
Vừa nhìn anh đôi phần hiểu ra mọi chuyện. Linh cô xuất ra khỏi cơ thể, có thể đang lang thang đâu đó quanh . Điều cần gọi cô nhập vào cơ thể. Nếu lâu có thể linh khác chiếm xác hoặc linh cô không thể tìm đường quay nữa.
Có cách trước anh học mà dùng gà trống dẫn độ linh . bệnh viện mà mang gà trống vào không ổn, mang cô ra ngoài không xong. Vậy còn cách anh sẽ bước vào thế giới kia mang cô .
Anh bàn với Khánh Linh kế hoạch, điều đáng nói sao đưa mẹ cô ra khỏi phòng bệnh. Khánh Linh vội gọi Ngọc Lan , nói với cô những việc cần . Như vậy, tầm gần 12 giờ trưa Ngọc Lan sẽ đưa mẹ Thường ra ngoài đi ăn. Phần còn lại sẽ cho Bình và Khánh Linh xử lý. Tuy nhiên thời gian có hạn, bọn họ có khoảng 30 phút Bình đưa Thường trở lại.
Xác c.h.ế.t trước mặt cô biến mất. Xung quanh lại im lặngmột cách đáng sợ, cô không thể mở cửa kì phòng bệnh . Cảm giác cứ như cô đang nhốt trong căn phòng kín, mô tả lại khung cảnh bệnh viện. Cô cảm giác thời gian như ngưng đọng lại, rất lâu rồi mà mặt trời chưa ló dạng. Nếu tình trạng cứ tiếp diễn như này chắc cô nhốt vĩnh viễn, không thể quay trở lại.
Tinh thần cô tra tấn cách kinh khủng, hoảng sợ, lo lắng, kinh hãi, cô gần như phát điện, gào khóc. Cô ngồi thu lu lại xó hành lang, bắt đầu cầu nguyện, cầu xin các ngài trên ca oche chở giúp cô thoát ra khỏi nơi này. Ngay cả khi đối mặt với tên hung thủ g.i.ế.c man rợ Khúc Huân cô không thấy sợ hãi như bây giờ.
chợt ai đó nắm tay, kéo cô đứng dậy. Cô giật mình ngẩng mặt lên, thật không thể tin vào mắt mình nữa: Bình - bạn trai cô, anh ấy đang ngay cạnh cô.
hết 30 phút cây nên cháy hết mà cả Bình và Thường không có dấu hiện việc tỉnh lại. bắt đầu cầu nguyện, biết vị thần thánh cầu nguyện vị đó. đứng ngồi không yên. Nếu nến tắt, cả hai họ sẽ mắc kẹt mãi trong thế giới kia, không biết tiếp theo phải gì. Ánh nến le lói tắt ngúm Bình chợt cựa mình. Khánh Linh mừng rỡ chạy lại đỡ anh ngồi dậy
– Thầy rồi, em lo quá.
[ – .]
– Ổn rồi.
Vài giây sau Thường bắt đầu có phản ứng, cô từ từ mở mắt.
Khánh Linh vuốt n.g.ự.c mình liên tực;
– Hai tôi rớt tim ra ngoài rồi. gần 30 phút, nến tắt mà hau cứ động như thế. Hai mà có sao chắc tôi không gánh nổi mất.
Thường nhìn bạn:
– rồi, ân huệ này không thể quên . mà có việc cho rồi ?
– Lại nữa hả?- Khánh Linh nhảy ngược lên
– Thế có muốn nghe chuyện tôi vừa trải không?
– Thôi rồi. Xin tiếp .
– Trong vụ hỏa hoạn 10 năm trước, xem có đứa bé tầm 6,7 tuổi không. Thêm nữa bệnh viện này có cô gái c.h.ế.t vì tự tử hay xiết cổ không? Hình như tớ gặp linh họ. Họ muốn nói gì đó với tớ tớ chưa kịp hiểu hết.