Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9znbJAP146

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Tôi nuốt nước bọt: “Thực ra là, bạn thân của tôi thất tình, tôi định cô ấy mấy hôm.”

Ôn Thời Tứ nghiêng đầu, có vẻ như suy nghĩ điều : “Nhưng anh nhớ bạn thân của em nghỉ Florence mà.”

Tôi rụt cổ lại, đảo mắt lia lịa: “À, ông của cô ấy tan học rồi, à không phải, là cha của cô ấy có thai, tôi giúp đỡ…”

“Khương Khương.”

Người đàn ông đã đứng trước tôi, rũ mắt tôi.

?”

Tôi không dám vào mắt , sợ ngay tiếp theo sẽ ném tôi lên giường…

là đáng sợ!

“Đừng dối anh.”

Tôi cứ dối anh đấy!

ĐCM anh!

Ôn Thời Tứ!

có thể chứ, ông xã.” Tôi đẩy vai dán sát vào người tôi của ra: “ sự có việc, tôi phải ra ngoài hai .”

“Được.”

Ôn Thời Tứ đồng ý.

Dễ dàng vậy ?

Tôi trợn tròn mắt.

【 He he, chắc chắn vợ sẽ càng yêu hơn cho coi, hào phóng quá mà. 】

Được rồi.

Anh Sảng à.

Anh thắng rồi.

Tôi lập tức kéo vali ba chân bốn cẳng ra khỏi .

“Cha! Mở cửa cho con!”

là nực cười!

Mật mã cửa đã bị cha tôi đổi rồi.

cũng không vào được nữa!

Điện thoại của bạn thân cũng không gọi được.

Càng đừng mấy cô dì chú bác b.ắ.n đại bác bảy không tới.

Mỗi người đều khinh nghèo.

Vừa nghe tin công ty tôi phá sản bọn họ đã chặn ngay số của chúng tôi.

Được rồi.

Lần hết hi vọng rồi.

Tôi kéo vali, không để ý hình tượng mà ngồi phịch xuống vỉa hè.

Đói quá.

Gọi đồ ngoài vậy.

“Điện thoại…”

Tôi sờ soạng nửa .

Chết rồi!

Sét đánh giữa trời quang!

Tôi quên mang rồi!

Ôi thôi.

Lần tôi thành kẻ vô gia cư rồi.

Về Ôn gia thì tôi không dám.

Chỗ chẳng khác hang sói!

Sớm muộn tôi cũng bị Ôn Thời Tứ tươi nuốt sống mất!

Tôi phải giữ gìn sự trắng cho những người bạn trai tương lai của !

Đột nhiên có một chú chó vừa vẫy đuôi vừa ngậm một túi nilon vui vẻ ngang qua trước tôi.

túi nilon hình như là bánh mì.

Có lẽ là của người tốt bụng nào bố thí.

Linh tính mách bảo, tôi hét lớn một tiếng.

“Đứng lại!”

Chú chó quay đầu lại, chớp đôi mắt long lanh tôi, như thể hỏi có chuyện vậy?

[ – .]

thấy ánh mắt của nó, tôi lại cảm thấy chột dạ.

“Thì là… chuyện …”

Mười giây .

Tôi một nửa bánh mì, chú chó thì nằm lòng tôi nửa còn lại.

Quá mất .

Không ngờ tôi cũng có sa cơ thất thế tới mức phải tranh đồ với chó.

Ôn Thời Tứ!

Đều tại anh hết!

Hại cha tôi cũng không cần tôi nữa rồi!

Khoảnh khắc nước mắt chực trào ra, chú chó chợt l.i.ế.m tôi một , như thể an ủi tôi.

“Bẩn c.h.ế.t được! Tránh ra!”

Tôi đẩy nó ra, nhưng chú chó lông xù lại chui vào lòng tôi.

Thôi vậy.

người tay ngắn, cắn người miệng mềm.

Thiên kim tiểu thư thất thế lang thang trên phố.

làm thuê?

Không thể có chuyện được.

Thà bị vào đồn còn hơn.

Follow chúng tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL

Ít ra còn bao bao , người chuyện cũng dễ nghe.

Nhưng khi bị đói một , tôi ngoan ngoãn rồi.

Tìm một quán bar bưng bê rót nước.

Chú chó lẽo đẽo theo tôi.

“Nghe chưa? Vợ mới cưới của Ôn Thời Tứ trốn rồi!”

“Tôi biết tôi biết! Trông của Ôn Thời Tứ đã đen như đ.í.t nồi rồi.”

“Ôn gia tốt như thế, lại trốn nhỉ? Con bé dại dột quá.”

“Ai mà biết được, nhưng sắc của Ôn Thời Tứ, tôi nghĩ nếu được người chắc chắn sẽ trói cô ấy luôn mất.”

Tôi rùng một .

Đúng lúc , một người bước vào, tay cầm điện thoại hỏi: “Có ai từng thấy cô gái không?”

!?

Người của Ôn gia!

Tôi lập tức cả khay rượu xuống, quay người định .

Kết quả người ngồi bàn kia lại không chịu thả tôi : “Cô nhân viên phục vụ kia! Chính là cô! con bé gầy như que củi kia! Rượu của chúng tôi đâu?”

Đồng thời cánh tay tôi cũng bị người túm lấy: “Rượu đâu?”

“Ủa, quen thế nhỉ?”

Tôi sốt ruột muốn trốn, trực tiếp đá đối phương một phát quay người .

“Khương Khương! Tôi nhận ra cô rồi!”

“Mau, lại! được cô không biết Ôn Thời Tứ sẽ thưởng cho chúng bao nhiêu đâu!”

Ôn Thời Tứ!

Đồ khốn kiếp!

Tôi vừa vừa chửi lòng: “Đều tại anh hại tôi!”

Bây giờ tôi chẳng khác nào tội phạm bị phát lệnh truy nã!

Bộ đồng phục không vừa người cản trở bước chân tôi, tôi trực tiếp xé toạc chiếc váy bó sát, sải bước xuống dưới.

Kết quả vừa khúc cua đã có một bàn tay vươn ra, bịt chặt miệng tôi.

Cùng lúc , người tôi bị kéo mạnh .

được em rồi.”

Giọng trầm thấp khàn khàn vang lên cầu thang tối tăm, âm thanh lạnh lẽo.

Cả người tôi bị một thân thể cao lớn ấm áp ôm chặt vào lòng, chặt như thể muốn khảm tôi vào xương cốt.

“Ôn… Ôn Thời Tứ.”

Tôi quay đầu lại, muốn hô lên, lại bị người đàn ông bóp cằm nâng lên: “Ngoan, đau thì ráng chịu.”

Giây tiếp theo.

hung hăng hôn tôi.

Như thể cố ý cắn rách cả môi tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương