Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi tìm khiển từ xa khắp nơi.
khiển đâu rồi?
“Hey Siri! hòa!”
Không trả lời.
“Bạn học Tiểu Ái! hòa!”
Vẫn không trả lời.
Tôi nổi giận, trong cơn điên, tôi lại trực tiếp cởi hết quần áo trên người ra, ngã vật xuống sofa ngủ.
Tôi ngủ đến quên trời quên đất.
Cửa nhà đột ngột mở, bước chân quen thuộc tiến lại gần.
Tôi giật tỉnh giấc.
“Chờ đã, đừng đèn! Tôi chưa mặc quần áo!”
Trên người chỉ mỗi nội y!
muộn rồi.
“tách”, đèn đã sáng.
Ôn Thời Tứ đứng ở cửa, ánh mắt không có tiêu cự.
Ôi, rồi.
Tôi quên .
Hắn không nhìn thấy.
He he.
Tôi yên tâm hẳn, tiếp tục ngã xuống sofa: “Về rồi à, về rồi nhanh đi nấu cơm đi, tôi đói c.h.ế.t .”
“Cả ngày hôm nay em chưa ăn gì à?”
Không hiểu sao trông Ôn Thời Tứ cứ có vẻ tự nhiên kiểu gì, ánh mắt lảng tránh.
Đã không nhìn thấy gì rồi ngại ngùng?
Tự dưng tôi muốn trêu chọc hắn. Thế là tôi giẫm chân trần xuống đất, đi đến hắn, gần như dán sát người hắn.
“Ông xã, em đẹp không?”
Tôi nắm lấy tay hắn đặt lên eo .
Con ngươi Ôn Thời Tứ lập tức co lại, hắn đỏ bừng.
“Đẹp… đẹp lắm.” Ôn Thời Tứ quay đi.
“Xí, mắt anh có nhìn thấy gì đâu, chán chết.”
Tôi xoay người rời đi.
Giọng nói nghi hoặc của Ôn Thời Tứ vang lên từ phía : “Không nhìn thấy? bảo với em là anh không nhìn…”
Hắn chợt khựng lại: “ , anh bị tai nạn xe cộ nên mù rồi.”
“ nhanh đi chữa đi.”
Tôi bước lên cầu thang, chuẩn bị đi tắm.
Tắm xong, tôi vốn định mặc áo choàng tắm, nghĩ đến trong nhà không có camera giám sát, cũng chỉ có người chồng không nhìn thấy gì, nên tôi cũng lười mặc.
Vì ngủ khỏa thân sự rất thoải mái!
rồi!
Tôi chạy xuống lầu, nhìn thấy Ôn Thời Tứ đang ngồi trên sofa.
“Anh hòa đi, tôi không , nóng c.h.ế.t .”
Không trả lời.
Tôi nghi hoặc cúi đầu, phát hiện Ôn Thời Tứ đang im lặng ngồi trên sofa, vành tai đỏ ửng, cúi gằm xuống không nhìn tôi.
“Anh thấy không đấy?”
Tôi đưa tay túm lấy cổ áo hắn.
Không ngờ mũi người lại chảy ra hai dòng m.á.u đỏ tươi.
?
【 Rốt cuộc có nên nói cho ra mắt của đã khỏi rồi không. 】
Chờ đã.
đang nói ?
Ôn Thời Tứ?
Hắn vừa nói gì?
Không .
Vừa nãy miệng hắn có động đậy đâu.
Tôi đang nghi hoặc.
[ – .]
【 eo trông mềm mại. 】
【 Không ôm lên sẽ có cảm giác như thế nào… 】
?
Tôi có thể thấy lòng của Ôn Thời Tứ?
【 Chân dài. 】
【 Không nếu gác lên vai … 】
Tôi trợn tròn mắt nhảy dựng lên.
“Đừng nói nữa!” Tôi bổ nhào tới bịt chặt miệng hắn lại.
Người mắt khẽ nhướng mày, trầm tĩnh nhìn tôi: “Anh có nói gì đâu.”
Không có.
Đương nhiên tôi anh không mở miệng!
quỷ dị là, tại sao tôi lại có thể thấy lòng của anh chứ!
Follow chúng tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL
nữa.
Trong đầu anh toàn nghĩ gì ?
【 Dáng vẻ trợn tròn mắt trông đáng yêu, rất muốn hôn. 】
Tôi lập tức quay ngoắt đầu lại.
Đôi mắt thờ ơ của người đàn ông chạm mắt tôi: “Sao ?”
tôi thấy rõ ràng hắn vô tình liếc nhìn môi tôi .
!
đáng sợ!
Rõ ràng là liên hôn, người đàn ông xa lạ này lại ngấp nghé tôi!
là không thể nhịn !
Chờ đã.
Hình như tôi đã quên gì đó rồi.
Vừa nãy hắn nói mắt hắn đã khỏi?
Tôi giơ tay lên vẫy vẫy Ôn Thời Tứ.
Mắt người đàn ông không hề chớp, hơi tiêu cự.
【 May thông minh, nếu không bị phát hiện này sẽ không ngắm thân hình quyến rũ của nữa . 】
!
Tôi túm lấy chăn mỏng phủ lên người, quay lưng chạy thục mạng lên lầu, gọi điện cho : “! Ôn Thời Tứ là tên biến thái! mau…”
“Tút tút tút…”
Điện thoại đã bị cúp máy.
là tác phong của tôi.
Không , không kịp nữa rồi.
.
bất nhân đừng trách con bất nghĩa.
Chuồn là thượng sách.
Tôi lập tức thu dọn đống đồ nhét bừa vali, đó mở cửa ra định đi.
ngờ lại đ.â.m sầm vòng tay.
“Không sao chứ?”
Tôi đối phương đỡ lấy.
Giọng nói quan tâm vang lên, có vẻ xa cách và lịch sự.
Nếu tôi không lòng của hắn, có lẽ tôi đã tin hắn là người lịch lãm rồi.
【 Sờ eo rồi! Không lúc xoắn… 】
Tôi sợ hãi lùi về .
Người đàn ông kia lại chậm rãi tiến về phía tôi.
“Khương Khương, anh không nhìn thấy đường, em định đi đâu đấy?”
Không nhìn thấy?
Giả đcm nhà anh!
Rõ ràng anh đi thẳng hơn cả đường kẻ vạch!
Tôi thấy hắn mò mẫm càng lúc càng đến gần, tôi lại lùi tới mức lưng sắp chạm mép bàn rồi.
Tôi hét lớn : “Đừng qua đây!”
Cảnh tượng mắt chẳng khác nào con mồi lạc lồng giam, người thợ săn đang chậm rãi lau con d..o nhọn, từng bước ép sát.
Tim tôi như treo trên vách đá.