Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Cô ấy quỳ xuống vẻ mặt hoảng , lạy tôi liên tục.

Cô ấy không nói , chỉ có ra hiệu cầu cứu.

“Tôi không hiểu cô đang nói , hay là để tôi đi người khác?”

Nghe câu này, người phụ nữ đến nỗi run lẩy bẩy, cô ấy chỉ vào nhà Thường Tài, tạo dáng kì lạ.

Tôi lập tức nhận ra, ý của cô ấy là chỉ .

Cô ấy xoay tay, chỉ vào tôi.

“Ý cô là tôi phải đi ngồi thử ?”

Người phụ nữ xua tay phản bác, tôi lo lắng nắm lấy tay cô ấy, liên tục đặt câu .

Ai ngờ mẹ tôi tìm đến đây, phía sau còn có một vài bà lão .

Họ giải thích người phụ nữ kia là con dâu mới cưới từ bên cạnh, họ đã tìm kiếm cô ấy rất lâu .

ra mới biết, trước khi mất, trưởng đã thay đổi quy định không kết hôn người .

Tôi vỗ vỗ ngực, nghĩ người phụ nữ nói bừa.

Vậy nên tôi cũng không can thiệp, mặc kệ cô ấy kéo đi, dù sao thì dâu mới, làm loạn một chút cũng là chuyện bình thường.

Người phụ nữ chớp chớp đôi mắt to tròn, từ từ biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

Sự tuyệt vọng ánh mắt khiến tôi thấy hình mình đã bỏ lỡ điều .

Giây tiếp theo, người phụ nữ há miệng ra.

Lưỡi của cô ấy đã cắt đứt.

“Mẹ ơi, cô ấy?”

nữa? Ngậm miệng đi, sắp lấy chồng đến nơi mà vẫn không biết điều tí nào.”

Tôi đưa nhà, mẹ tôi nhốt tôi khóa .

Bà nói chuyện tôi bằng vẻ mặt không kiên nhẫn, nhắc nhở tôi sau này phải lấy chồng.

Tôi thấy hãi, người không ngừng run rẩy.

Tôi co ro ở góc giường, gắng gượng đêm.

tôi trở hơi men, tôi khe , thấy chân ông run rẩy.

nhận lấy bát canh do mẹ tôi nấu, một hơi uống hết sạch.

Giọng điệu mang theo giác hãi, mở miệng một cách khó khăn.

“Thảm thật đấy, nghĩ đến cảnh Mạch Hoa nhà chúng ta cũng phải chịu cảnh vậy, tôi không đành lòng.”

Không đành lòng? Tôi cũng phải chịu cảnh vậy?

Trái tim tôi căng thẳng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, không dám phát ra một tiếng động nào.

Tuy nhiên, nói của mẹ nằm dự đoán của tôi.

Bà nói giọng điệu bình thản là phúc phận của tôi.

Bà còn nói chúng tôi đã âm thầm làm từ nhiều năm trước.

Chiếc không phải là mang từ thành phố .

Nói xong, mẹ phía tôi ánh mắt kì lạ.

Bà ấy, bước đến đây.

4.

mở ra, mẹ vuốt mái tóc tôi.

Bà âu yếm vuốt ve tôi, nhưng tôi hiểu rõ, bà đang thử xem tôi có nghe lén hai người nói chuyện hay không.

Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân rời đi.

Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên thấy có người sờ lên tai mình.

“Đừng giả vờ ngủ nữa.”

Mẹ tôi không hề rời đi, bà vẫn đang thử tôi.

[ – .]

Sau một hồi im lặng, cuối cùng bà cũng đi .

Tôi hiểu, họ đã âm thầm bán tôi đi.

Tôi buộc phải đi tìm người phụ nữ ngày hôm . cái này, e tôi chỉ có tìm cô ấy.

hãi đến tận khi trời sáng, tôi chỉ nghĩ đến việc lén lút chạy ra .

Tiếc thay, tôi đã đánh giá thấp mẹ tôi , bà ngồi nhà canh chừng tôi.

Không nói một nào, chỉ chằm chằm vào tôi.

Tất những lí do tôi đưa ra đều bà từ chối.

Cuối cùng tôi vẫn không kiềm chế nỗi buồn lòng, bật khóc.

Tôi nắm chặt lấy tay mẹ, để bà tôi thật kĩ.

“Mẹ, con là con gái ruột của mẹ, mẹ không làm vậy!”

Mẹ không trả tôi, quay lưng nói có việc phải ra .

Tôi cánh không khóa, cũng vội vàng chạy ra.

Tôi chạy một mạch đến nơi ngày hôm gặp người phụ nữ .

Theo mọi người, tôi tìm đến ngôi nhà kia.

Không ngờ nhà họ chẳng có tí dấu vết nào của đám cưới, ngay một chút màu đỏ cũng chẳng thấy.

Tôi ngồi im gần , lén lút quan sát. Có vẻ mọi người đang bận dọn dẹp nhà .

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Nước họ đổ ra có màu đỏ máu.

Từng chậu m.á.u đổ ra, màu từ đậm đến nhạt.

Mùi tanh xộc thẳng vào mũi tôi, dọa tôi không nói nên .

Tôi cũng không dám vào nhà người phụ nữ, vì mình sẽ lành ít dữ nhiều.

Tôi mơ màng định nhà, đi nửa đường thì thấy Thường Tài và những người đàn ông khác.

Họ tụ tập thành một nhóm, đi trên đường.

“Hàng hôm nay khá tốt, đúng , đã liên lạc người mua Mạch Hoa chưa? mẹ cô ta đang sốt ruột.”

Họ muốn bán tôi, mẹ tôi cũng đã đồng ý.

Tôi thực sự thấy lo lắng và hãi, không cẩn thận đã dẫm phải thứ .

Thường Tài là người đầu tiên phản ứng , dẫn người bắt tôi.

Họ đè tôi xuống đất, xé rách quần áo của tôi.

Một đám người tôi từ trên xuống dưới, thoải mái bình phẩm tôi.

“Đủ béo đấy, không biết làm ra có thoải mái không?”

Họ cười một cách ăn ý, phớt lờ phản ứng của tôi.

Những thô tục không ngừng vang lên, họ chuyển sang nói tối

Họ đã làm tối , ai ai cũng thấy thoải mái. 

Tôi nghĩ ngay đến người phụ nữ hôm , có phải là dùng cô ấy không? 

Chưa kịp nghĩ kỹ thì người phụ nữ hôm xuất hiện.

5.

Lần này cô ấy thay đổi phong cách 180 độ, khiến tôi chẳng hiểu .

Tôi cất cô ấy đến từ đâu, không ngờ cô ấy trả tôi.

“Tôi đến để mua , bên đắt quá, tận 10.000 tệ một cái, tôi nghe ngóng cô chuyên sản xuất nên tới đây xem thử.”

Tôi không tin nổi, 10.000 tệ một cái !

Tôi ấp úng cô ấy một hồi mới biết cô ấy tên là Hà Tố, đến đây là để thực hiện mong muốn của cô.

cô ấy mắc ung thư giai đoạn cuối, đến tận khi sắp c.h.ế.t vẫn muốn có một chiếc .

Tùy chỉnh
Danh sách chương