Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 07

Đi tù thì đi! Em khai sạch, không bỏ sót một ! Nếu đã hát ‘Nước mắt sau song sắt’ thì cả nhà hợp xướng!

Trừ khi tòa tuyên án tử, còn không – lúc em ra tù – em lôi hết lên mà xử! Cả thằng cháu vàng ngọc kia cũng không tha!”

xong, ba tôi rụng rời tay chân, hoảng loạn đến mức biết gào lên:

! Tao ! Ngày xưa chắc bị ma ám nên rước một đứa ngu ngốc về vợ!

Con trai con gái ruột thì không chăm, lại quay sang thờ thằng cháu bên như vàng như bạc!”

Mẹ tôi cũng đâu chịu kém:

“Mày nghĩ mày giỏi hơn ? Mày được hơn tôi?

Không muốn thì từ nay mày là cháu tao!”

Ba tôi không nói thêm lời nào, xông tới túm tóc mẹ tôi lôi xềnh xệch về bên .

Cậu mợ tôi – những người vỗ ng tự hào là “chỗ dựa vững chắc chị gái” – những không chịu trả tiền, mà còn thẳng thừng nói móc:

qua là tại nhà mấy người quan hệ không đủ mạnh. Con tôi vào Thanh Hoa thì có đâu mà tốn tới ba trăm ngàn?”

Mợ tôi lạnh lùng nói:

“Ba trăm ngàn đáng lẽ nhà mấy người trả. Con trai mấy người mất tương lai qua là do vô phúc, liên quan đến con tôi?”

đến , siết chặt tay, gằn giọng:

“Vậy thì theo kế hoạch ban đầu.”

Mợ tôi chớp mắt ngờ vực:

“Kế hoạch cơ?”

nói chậm rãi, từ như dao cắt:

công an. Cả đám vô tù. Cho con bà thân bại danh liệt, cả đời khỏi cưới vợ. Để nhà Trương tuyệt hậu. Đợi em ra tù, em tính sổ người một.”

Cậu tôi định quay sang đòi lại số tiền đã nộp, với mợ thì cản lại, bảo đây là “cơ hội đổi đời duy nhất” dòng , sống ૮ɦếƭ cũng không chịu hoàn tiền.

Vay mượn khắp hàng, người quen, thậm chí cả mối quan hệ xã hội, gom góp thế nào cũng vẫn thiếu.

Cuối , nhờ “gợi ý chân thành” em tôi – đứa giỏi nhất nhà về khoản xoay xở – đủ tiền nhờ vào các nền tảng quyên góp trên mạng.

mợ tôi đặt điều kiện: từ nay hai bên coi nhau như người dưng.

Mẹ tôi là người nhà Trương, trở về phụng dưỡng ông bà bên .

Ba tôi nhìn mẹ – người phụ nữ đã già, nhan sắc tàn phai, lời lẽ cay độc – không thèm suy nghĩ, gật đầu tắp lự.

Còn mẹ tôi, sau bao nhiêu năm sống một người mà không thấy tương lai, cũng mong đợi nữa, xem như cớ để thoát đi cho nhẹ nợ.

Vậy là hai người dắt nhau đến Cục Dân chính thủ tục . Mọi thứ diễn ra chóng vánh đến lạnh người.

Trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, mợ tôi ôm nửa quả dưa hấu đến bấm chuông nhà tôi.

Bà ta đứng ngoài nhấn chuông suốt mười phút, trong nhà không bước ra mở cửa.

Vậy là bà lải nhải một mình, nói rằng đã quyết định cho thằng con học đại học tại địa phương, nhờ chồng bà quen biết hiệu trưởng, gửi gắm thêm để “chăm sóc đặc biệt”.

Bà nói xong, ôm nửa quả dưa quay lưng bỏ đi, chúng tôi vẫn im lặng như tượng.

Sau này tôi nói, người mà ba tôi nhờ “chạy cửa sau” thực chất là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp. Hắn đã bị bắt, tiền thì tiêu sạch, thể thu hồi.

Tôi không lấy lạ. Một người tỉnh táo bao tin vào những thứ hoang đường đến vậy.

Tên lừa đảo khi bị bắt còn tỏ vẻ ngơ ngác:

“Tôi đùa thôi mà, không ngờ có người tin thật.”

Mợ tôi thì gào khóc như điên, ép ba tôi trả lại số tiền đã mất.

Ba tôi lạnh lùng đáp:

“Tôi giới thiệu người. Là bà quyết định, bà đưa tiền, bà chịu. Với lại, chúng ta đã cắt đứt quan hệ rồi. còn thiếu tờ giấy nữa thôi.”

còn chưa kịp hoàn tất thủ tục, mẹ tôi đã bỏ nhà , lật đật quay lại.

Bà khóc lóc cầu xin ba tôi và bà nội tha thứ, bảo mợ ép bà cưới thằng em trai bị thiểu năng bà ấy.

Tôi đứng bên cạnh, tò mò hỏi:

“Mẹ muốn ông ấy giúp cơ?”

Ba tôi – người đàn ông lúc nào cũng im lặng – bỗng cất giọng chua chát:

“Khí phách không có, tự trọng cũng không. Nếu là , đã vác dao đến sống mái với tụi rồi.”

Mẹ tôi – người bao năm nay chưa cúi đầu trước chồng – lần này lại ngoan ngoãn chạy vào sân, lôi từ góc nhà ra xẻng sắt.

Không ngăn được.

Bà lao thẳng đến, giáng nguyên xẻng xuống đầu ba tôi.

theo dõi qua camera an ninh, thấy ba tôi co giật vài lần rồi nằm bất động.

cho tôi và bác gái, bảo chúng tôi lập tức rời khỏi nhà.

sau cảnh sát.

Còn cấp cứu ư? bảo… “quên mất”, mà thật ra cũng hiểu là sao.

Dù thế nào, lúc cảnh sát đến nơi, ba tôi đã không còn sống.

Mợ tôi, sau cú sốc , sống vật vờ mỗi ngày. Vừa xoay sở đối mặt với những cuộc đòi nợ, vừa lo chuyện học hành thằng con.

Vừa lừa dối, vừa ép mẹ tôi hầu hạ đứa em trai thiểu năng mình như người hầu kẻ hạ.

Còn cậu tôi thì cả ngày lẩm bẩm than thở:

“Giá như hôm tao cứng rắn, bắt tụi trả tiền thì đâu ra nông nỗi này…”

Và rồi, mẹ tôi không nói không rằng, lần lượt ra tay.

đầu, người một, bị xử lý sạch .

Tôi nói sau khi xong chuyện, bà còn bình thản xách xẻng, thong dong đi dạo một vòng quanh chợ.

Cuối bị cảnh sát mai phục dưới nhà bắt tại trận.

Tin lan ra, cả làng nín thở.

thở dài một hơi thật sâu:

“Cuối … cũng yên ổn rồi.”

Chồng tôi đứng bên cạnh, vỗ vai , nhẹ nhàng nói:

công chức thì oách thật đấy… so với thầu căng-tin thì còn lâu bằng.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương