Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi bỗng cảm mình thật không phải là một người cha tốt.
“ đây chính nói, con trai anh cũng là con trai , sẽ đối xử nó con ruột cơ mà!”
Đây là lần tiên tôi và Tô Nguyệt cãi nhau.
Cô ấy tức đến mức đập phá đủ thứ, cuối còn lấy đâu cái khung ảnh cưới tôi và Diệp Hàm Chương, đập thẳng vào tivi:
“Tôi biết mà, anh vẫn quên cô ! Còn cất cả ảnh cưới lại để làm gì? Nhớ cô đi tìm cô đi!”
Tivi hỏng .
Khung ảnh cũng hỏng.
Tôi bước nhặt nó lên:
“Đây là cái tôi vướng nên nhét vào tủ từ , tôi thậm chí còn quên mất là nó ở đó. đúng là vô lý mức.”
Tôi bỗng cô ấy thật chẳng nói lý lẽ nổi.
Cô ấy bỏ đi, tôi ở nhà một mình hút thuốc.
bao lâu, tôi chợt nhớ mình còn có con.
Tôi đành vội vàng dập thuốc.
Lúc này, Vượng Tử b.ú no ngủ say, tôi mới có thở phào nhẹ nhõm.
Dù con nhắm mắt ngủ, vẫn nhìn đôi mắt sưng đỏ vì khóc nhiều.
Đúng là một việc phiền phức.
Phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết mới .
Một mình nuôi con thật bất tiện.
Lúc đó, tôi lại nhớ đến những điều tốt đẹp Diệp Hàm Chương.
Biết thế chẳng đòi hôn, vậy vừa có người con, vừa có thoải mái yêu đương Tô Nguyệt.
Đừng nói tôi vô đạo đức.
Đàn ông ai mà chẳng giống nhau, mà thật lòng mà nói, tôi từng làm gì vượt giới hạn, tôi có nguyên tắc mình, có nói tôi không thẹn Diệp Hàm Chương.
Còn Tô Nguyệt, thứ tôi dành cho cô ấy giống ngưỡng mộ fan dành cho thần tượng.
mà nói đi cũng phải nói lại, lúc tôi thích Diệp Hàm Chương cũng là vì nhan sắc cô ấy.
Sau khi theo đuổi cô ấy một thời gian, tôi mới phát hiện cô ấy thật là một cô gái rất tốt bụng.
Chỉ là, nếu không phải vì cô ấy sinh con xong, vóc dáng thay đổi, mặc xuề xòa, tôi cũng đâu đến mức rung động người khác.
Đến giờ phải làm đồ dặm.
Tôi nhìn những ghi chú mà Diệp Hàm Chương gửi, cảm đau .
Thức cho trẻ con mà rắc rối thế, dầu có dầu óc chó, dầu hạt lanh, cả dầu bơ.
một bữa mà nào là bột này bột kia, còn phải kết hợp rau này thịt nọ.
Vừa mới cãi nhau xong, tôi thực đang bực, liền nhắn tin cho Diệp Hàm Chương:
【Hôm nay làm đồ dặm đi, không cứ để thằng bé nhịn đói.】
Tôi ném điện thoại qua một bên, trong lòng đắc ý vô .
~Truyện đăng bởi Lộn Xộn page~
Sau này cứ dùng cách này trị cô ấy.
Diệp Hàm Chương quả nhiên vội vàng chạy .
Tôi vừa mở miệng:
“Thực đơn hôm nay nói anh không hiểu…”
nói hết câu, cô ấy giơ tay tát tôi một cái.
Tôi tức đến muốn đánh lại, lại bị cô ấy đè đánh tấp.
Lần tiên tôi mới biết, Diệp Hàm Chương lại có sức mạnh vậy, đến một người đàn ông tôi cũng không đỡ nổi.
[ – .]
Tôi ôm cầu xin:
“Đừng đánh nữa, đừng làm con thức dậy…”
Cô ấy cuối cũng dừng tay:
“Anh c.h.ế.t à? Tự mình đòi hôn, đòi yêu đương, con cho tử tế. ? Đến đồ dặm cũng không làm nổi? Mà đây mới chỉ là bắt thôi đấy, sau này công đoạn còn phức tạp hơn nhiều.
“Chờ đến khi chúng chính thức ký hôn, tôi sẽ không gửi cho anh thực đơn nữa.
“Anh không phải lúc nào cũng tự cho mình là giỏi lắm ? Đến chuyện này cũng không làm à? Tôi mới nghỉ ngơi vài hôm mà ngày nào anh cũng gọi tôi là hả?”
Diệp Hàm Chương dịu dàng ngày nào giờ hóa thành một bà chằn.
Tôi bị cô ấy dọa cho sợ không ít:
“Anh làm , ?”
Tôi bắt hối hận .
Một mình con thật khổ.
09
Tôi và Diệp Hàm Chương nhận chứng nhận hôn.
Cô ấy cầm tờ hôn, vẻ mặt rạng rỡ, khóe miệng không giấu nổi nụ cười.
Chỉ trong một tháng, cô ấy thay đổi rất nhiều.
Gầy đi rõ rệt, cả người lại trở nên tinh tế khi sinh con, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sáng rực.
Tôi nghĩ nếu thêm hai tháng nữa, cô ấy chắc chắn sẽ càng quyến rũ hơn.
Diệp Hàm Chương đi giày cao gót bước đến mặt tôi, đưa cho tôi một cuốn sổ:
“Trong này là những điều cần chú ý khi sóc Vượng Tử, sau này tôi sẽ định kỳ đến thăm thằng bé, nhờ anh sóc.”
Cô ấy trông thật dịu dàng.
Giống hệt người con gái mà tôi từng yêu ban .
Đến lúc này tôi mới nhận , Diệp Hàm Chương từ đến cuối đều tốt.
So cô ấy, tôi thật thất bại.
Tôi chặn cô ấy lại:
“Có nói chuyện một chút không?”
“Vì Vượng Tử ?”
“Không có Vượng Tử chúng không nói chuyện nữa à?”
Cô ấy mỉm cười:
“Cũng không phải, tôi không muốn phí thời gian cho anh nữa. Tôi còn có cuộc sống riêng mình. Vậy nhé, Lý Thừa Giản, tạm biệt.”
Cô ấy rời đi dứt khoát thế.
Tôi bỗng hoảng hốt.
Tôi nhìn tờ hôn trong tay.
Màu đỏ ấy khiến mắt tôi nhức nhối.
Tôi vội vàng đuổi theo, kịp bước từ chiếc xe không xa có một người đàn ông bước xuống.
Anh trông rất quen mắt.
Tôi nhìn kỹ một chút, cuối cũng nhận : đó chính là đàn anh từng theo đuổi Diệp Hàm Chương khi chúng tôi kết hôn.
Tôi càng thêm hoang mang.
Dù hai người họ không nắm tay nhau, nụ cười Diệp Hàm Chương dành cho anh khiến tôi vô tức giận.
Vừa mới nhận hôn mà cô ấy vội vàng lao vào vòng tay người khác ?
… suy cho tôi cũng chẳng có tư cách gì để nói.