Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
07
Cô ấy hơi ngập ngừng con tôi:
“Nhưng anh mang theo một đứa trẻ, bạn bè em đều nói làm mẹ kế rất khó. Em mà lấy anh tự nhiên có thêm một đứa con, anh nói xem nên làm ?”
“Nhưng là con trai anh mà, anh thể vứt bỏ nó ?”
“Anh đưa lại cho vợ cũ ?”
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới đưa con lại cho Diệp Hàm Chương.
“Thế đi, đợi qua thời gian , anh sẽ gửi con cho mẹ trông, như sẽ không ảnh hưởng đến thế giới hai người của chúng ta.”
Tôi cảm mình đã rất biết điều rồi, mà cô ấy tỏ không mấy hài lòng.
Tôi mua cho cô ấy một chiếc túi để dành.
Cô ấy quả thật dễ .
Không giống người ở nhà kia…
Tôi bỗng có không ổn — hình như tôi chưa từng dành Diệp Hàm Chương bao giờ.
Đúng lúc , Tô Nguyệt buông một câu khiến tôi bị tổn thương sâu sắc.
“Dạo anh ? Nhếch nhác quá, trông như già đi chục tuổi. đường ít nhất cũng cạo râu chứ?”
Tôi cầm điện thoại lên soi lại chính mình.
Không thể phủ nhận, tôi đúng là mệt mỏi đủ kiểu.
Tôi vội vàng xin lỗi:
“Hai nay con anh ốm nên , sau anh sẽ chú ý hơn.”
Tôi đang cơm cùng Tô Nguyệt.
Bỗng dưng một bóng dáng quen thuộc.
~Truyện đăng bởi Lộn Xộn page~
Bên cạnh cô ấy có một người đàn ông lạ mặt.
Lúc tôi nhận — Diệp Hàm Chương đã gầy đi rất nhiều.
Cô ấy cũng bắt đầu diện.
Toàn thân toát lên một khí chất hoàn toàn khác.
Tô Nguyệt hỏi:
“Anh ai ?”
Tôi vội vàng rút lại ánh mắt:
“Không có , nhanh đi, anh đi pha sữa cho con đã.”
Tô Nguyệt trêu:
“Bây giờ anh thật thành ông bố bỉm sữa rồi đấy.”
Tôi đã mười không nói với Diệp Hàm Chương.
Cô ấy chuẩn bị thực đơn dinh dưỡng riêng cho con, mỗi tuần đều cập nhật cho tôi.
Cũng không biết là tại , dù cô ấy không nói với tôi.
Tôi lại bắt đầu mong đợi khoảng thời gian mỗi lần cô ấy đến tìm tôi.
Cô ấy xinh đẹp rõ rệt.
Cách mặc cũng thời thượng.
Tôi rất muốn nói với cô ấy, nhưng mở miệng đã là chất vấn:
“Hôm tôi em đi với một người đàn ông, anh ta là ai?”
Cô ấy đưa cho tôi một túi nguyên liệu nấu dặm đã mua sẵn.
Mỗi phần đều ghi chú rõ ràng về thương hiệu và nơi mua.
Lúc cô ấy liếc tôi một cái:
“Liên quan đến anh ? Anh là chồng cũ.”
“Chúng ta chưa đăng ký ly hôn mà.” Tôi có phần bực bội.
“Em cần tuyệt tình đến với anh?”
[ – .]
“Nếu không vì thằng bé, tôi thật hy vọng một người chồng cũ đủ tư cách… nên c.h.ế.t luôn cho rồi.”
Cô ấy xoay người định rời đi.
Tôi chặn cô ấy lại:
“Hôm nay em giúp anh trông con một .”
“Không rảnh.”
“Anh thật có việc.”
Thật là tôi đã hẹn với Tô Nguyệt đi chơi riêng, nếu mang theo con chắc cô ấy thật.
“Tôi mặc kệ anh bận , muốn đi dẫn con theo đi.”
Cô ấy lùi lại một bước:
“Trước tôi ngoài mua đồ, ở nhà nấu , thậm chí đi vệ sinh cũng mang theo con mà có vấn đề .”
“Anh xin em đấy, anh trả tiền cho em không?”
Cô ấy bật cười:
“Đừng quên tiền anh tiêu là tôi cho anh đấy. Tôi không cần tiền anh, thứ tôi cần là tự do. Nếu mang theo con mà lỡ mất cuộc hẹn, anh tự nghĩ cách đi.”
Tôi biết cô ấy nói mấy lời chỉ để xả .
Cô ấy nỡ rời xa con. Nhưng khi nghe cô ấy nói đang có hẹn hò, tôi không kìm cơn .
“Em hẹn hò với ai?”
“Không tiện nói.”
Tôi cứ nghĩ cô ấy chỉ cố ý chọc tức tôi nên nói .
Kết quả là khi tôi lếch thếch đẩy xe nôi đến xin lỗi Tô Nguyệt…
Tôi Diệp Hàm Chương mặc chỉn chu, bên cạnh là người đàn ông hôm trước, hai người cứ thế đi lướt qua tôi.
thừa nhận, Diệp Hàm Chương gần thật quyến rũ.
Tôi thậm chí bắt đầu ghen tị với người đàn ông .
Dựa vào mà khi ở bên tôi, tôi chỉ có một Diệp Hàm Chương luộm thuộm.
bên cạnh anh ta, là một Diệp Hàm Chương đậm chất phụ nữ, thậm chí hơn trước khi sinh con?
Tôi nghĩ tới , bị một cái túi đập thẳng vào đầu.
Tô Nguyệt nổi .
“Lý Thừa Giản, anh có ý ? Nếu anh không dứt khoát với cô ta, khỏi ly hôn cũng !”
Tô Nguyệt khóc tức bỏ đi.
08
Phụ nữ thật rất khó .
Bây giờ ngay Tô Nguyệt cũng khó hơn.
Tôi thật không hiểu nổi, tôi chỉ Diệp Hàm Chương thêm vài lần trên đường thôi mà, cô ấy lại nổi đến .
Tôi đã quyết định ly hôn rồi, có thể dính dáng đến Diệp Hàm Chương chứ?
Chẳng lẽ gặp người quen trên phố cũng không lấy một cái ?
Tối đến tôi cô ấy buổi, cô ấy nguôi .
Trên giường tôi sức chiều chuộng, cô ấy cũng quấn lấy tôi mãi.
Đến mức thằng bé khóc lóc tôi cũng không có thời gian mà để ý.
Chờ đến lúc xong xuôi, tôi phát hiện thằng nhỏ đã khóc đến tím tái mặt.
Lòng tôi nhói lên vì xót xa.
Tôi trách Tô Nguyệt một câu, nhưng cô ấy lại đáp:
“Con anh chứ con em, anh không chăm lại đổ lỗi cho em làm ?”
là lần đầu tiên sau ngần ấy thời gian, tôi chủ động nhớ đến Diệp Hàm Chương.
Tôi nghĩ, nếu là cô ấy ở , nhất định sẽ không để con khóc đến thế .