Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7.
Trời vừa tối, Lục Trạm nắm tôi, nhẹ giọng dặn dò:
“Cẩn thận đứng, thôi, đừng gần.”
“Vâng.”
Đến nơi rồi.
Trong khu biệt thự, các ông hàng xóm đang phe phẩy quạt nan tụ tập .
Một khoác khăn choàng, phấn khích khoác tôi, la toáng lên gọi tên tôi:
“Mọi người ơi, trưởng tình báo đến rồi! Mau nhường chỗ, trưởng, hôm nay chị đến trễ đấy nhé! Bây giờ mới mò đến, chị xem nè, bọn em chờ mãi không quen!”
Tôi: “…”
Ở nhà dưỡng thai buồn quá nên tôi hay xuống tám với các ông hàng xóm.
Vì tôi thường giúp mấy bác xóa tin nhắn, xóa đến nổi tiếng cả khu chung cư, mê , nên cuối cùng bị bầu làm trưởng tình báo.
Lục Trạm nghe , cúi đầu liếc tôi một cái.
Tôi xấu hổ đến giọng cũng run run:
“Em… em…”
Tôi lập tức phủi sạch trách nhiệm, chối bay chối biến:
“Chị vậy, trưởng chứ, em là ra ngoài bộ tiêu thực thôi.”
Mấy chú hàng xóm nhân cơ hội vây quanh tôi, ríu rít không ngớt.
mấy câu bốc phốt tan nát một đống người.
Người này thế này, người kia thế kia.
Tám đến nửa ngày, cuối cùng một mới phát hiện ra Lục Trạm, trai đẹp liền cười tươi hoa, hỏi:
“Cậu trai đẹp này là ai vậy?”
Tôi chưa kịp Lục Trạm lễ phép gật đầu, ngoan ngoãn nắm tôi:
“Cháu chào , cháu là ấy ạ.”
há hốc mồm:
“A? Cậu là của Hoan Hoan á?”
Rồi ta vào tôi:
“Nhưng không phải c.h.ế.t rồi, là góa phụ ? bảo đợi xong rồi giới thiệu cho vài trai trẻ nhà giàu gần đây nữa chứ?”
Mặt Lục Trạm đen sì, tức đến nổi gân xanh, nghiến răng gọi:
“Lộ Hoan Hoan!”
Tôi c.h.ế.t đứng tại chỗ.
vẫn sống, nhưng tinh thần lìa khỏi xác rồi.
Tôi đang định chống chế bụng đột nhiên đau nhói.
“ ơi!”
Tôi đau đến toát mồ hôi trán.
“Em sao vậy?”
Lục Trạm hoảng loạn, vội vã :
“Xin lỗi em, phải anh vừa to quá, làm em sợ không?”
[ – .]
Thực ra, anh ấy rất nhẹ nhàng.
là…
Tôi vào bụng mình, đau đến suýt co giật:
“ ơi, em hình … sắp rồi!”
“ cơ?”
Cả đám người vây quanh đều hoảng hốt.
Mọi người đồng thanh:
“ sắp đến nơi rồi là sao?”
Cuối cùng, chó vẫn đánh nhau, người hét ầm lên, xe cấp cứu 120 hú còi lao đến.
Một trận hỗn loạn gà bay chó sủa.
Cứu mạng! Ai đời bầu đến vỡ ối luôn vậy chứ?!
8.
Khi tôi tỉnh , nằm trong phòng rồi.
được một bé trai, nặng 4,1kg.
Mở ra là Lục Trạm nắm lấy tôi, trông rất mệt mỏi, quầng đen thâm sì, ánh lo lắng không hề giấu nổi.
Quản gia , anh thức trắng ba ngày ba đêm để sóc tôi.
Trong thời gian tôi ở cữ, anh luôn túc trực bên cạnh tôi và .
Ban đêm khóc, anh cũng không cáu gắt, kiên nhẫn dỗ dành, thay tã cho .
Dỗ xong dỗ tôi ngủ.
Nhà không ít người giúp việc, nhưng việc anh cũng đích thân làm, tự sóc tôi, lau người cho tôi.
lúc, vết mổ đau nhức, anh là đau lòng muốn khóc, nửa đêm lén lau nước .
Một đại tổng tài anh, vậy không ngại ngần giúp tôi dọn dẹp cả “đại, tiểu tiện”, khiến tôi vừa ngại vừa khó xử.
Tôi nắm anh, hơi lúng túng:
“Hay là để bảo mẫu làm , em sợ anh… chê em.”
Lục Trạm tôi, hôn nhẹ lên trán tôi, ánh dịu dàng không tưởng:
“Em là vợ anh, sao anh chê em được? Anh không em ai?”
một câu ấy thôi, tôi không kìm được bật khóc.
Không biết phải do phụ nữ sau dễ nhạy cảm không, hay vì ba mẹ tôi bỏ trốn khi phá sản, để tôi một mình.
Khi người vì mình tốt đến không giữ , thật sự rất dễ rung động.
Tôi anh, cảm xúc ngổn ngang.
Nước ướt đẫm gối.
Tôi nghĩ…
Tôi hình yêu Lục Trạm rồi.
Yêu đến … mấy drama trên mạng tôi cũng không muốn nữa.