Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5.
Thiến—tôi là biết chứ.
Một cái tên tưởng đã chôn vùi trong quá khứ, vậy vừa nghe thấy khiến tuổi trẻ ngu ngốc tôi trỗi dậy, như bị ai đó đập một phát vào ức.
Trong trí nhớ tôi, Lục Trạm bé đến lớn đều là trai đẹp—và là kiểu đẹp cực kỳ ổn định, từng có giai đoạn xấu xí nào.
Thích anh ấy? Ừ thì, Bắc Tam Hoàn xếp thẳng xuống Nam Tam Hoàn cũng đếm hết được có bao nhiêu cô gái mê mẩn anh.
Lúc đó, tôi anh chung một đại .
Tôi tận chứng kiến độ nổi tiếng đến mức bốc cháy anh chàng này.
Bức tường tỏ tình trên mạng nội bộ , chi chít toàn tên anh.
Nhưng vì anh quá lạnh lùng, nên phần lớn là thầm mến, hiếm khi có cô nào dám chủ động cưa.
duy nhất một người — Thiến.
Thiên kim hào môn nhà họ , hoa khôi khoa mỹ thuật, vừa xinh vừa có tiền.
Còn tôi thì sao? Khi đó là một nhóc chuyên ăn dưa chuyện, biết rằng bánh xe định mệnh sắp nghiến người mình—hai năm sau tôi bị Lục Trạm cầu hôn kịp trở .
Hôm đó, sự kiện hot nhất : hoa khôi Thiến tỏ tình nam thần bá dưới túc xá nam sinh.
Vụ này lập tức bảng “wall confession”, toàn rung chuyển.
Ngay ch.ó Labrador chú bảo vệ cũng chạy ra chuyện, chứ đừng nói tới sinh viên.
túc xá tài bị vây kín như có concert.
bản tính yêu thích drama, tôi đương nhiên xông thẳng , chiếm vị trí vàng, tóc tai tơi tả, cầm túi hạt dưa, thở hồng hộc:
– “Ủa, nữ đâu?”
tôi toe toét:
– “Người đông quá, nữ còn chen vào được.”
– “ cơ?” Tôi đến nỗi co rút cơ mặt.
– “À nam cũng xuống đâu.”
Tôi còn nhớ, mọi người đã có mặt đủ , đợi hơn một tiếng thì Thiến len được vào.
Cô ấy đứng dưới túc, chờ hồi lâu, rồi xem điện thoại xong bắt khóc.
Khóc bao lâu thì chửi một câu “đồ tồi”, rồi chạy mất hút.
hiện lẽ ra nên buồn, …
Chủ nhiệm CLB trượt ván đột nhiên xách loa ra tuyển thành viên :
– “Các đừng lãng phí cơ hội! Đang tụ tập đông người nè, vô luôn!”
[ – .]
Tôi tới đau bụng.
Tôi ngồi , nhe răng ngớ ngẩn, thì đèn sân chiếu thẳng vào mặt.
Tôi ngẩng —Lục Trạm, lúc nào biết, đã bước xuống túc.
Tôi còn đang nghĩ:
– “Anh ta đúng kiểu thần kinh, người ta đợi khóc xong chạy luôn rồi, giờ lò mò xuống làm ?”
Anh nhìn tôi, ánh tóe lửa, hai đút túi, lạnh lùng nói:
– “Lộ Hoan Hoan, em đúng là chỗ nào cũng có mặt. hớt cái đây?”
Thật ra tôi Lục Trạm nhỏ đã sống đối diện nhau.
Tôi là dạng nghiện chuyện, thích buôn dưa lê, nên đám xung quanh toàn nhờ tôi “thám thính tình hình trai đẹp Lục Trạm”.
Giao nhiệm vụ tôi cũng làm tận tâm—đi thì nhìn trộm, thể dục thì xếp gần, ảnh chơi bóng thì tôi cũng giả vờ cổ vũ.
Cứ vậy thành cây radar sống theo dõi cuộc đời Lục Trạm.
Thậm chí anh trong đội bóng rổ còn nhận ra tôi, còn khen:
– “ nhỏ dễ thương ghê.”
Khen thì khen, Lục Trạm thì trưng cái bản mặt cau có, lườm tôi đang anh ta, thì che tôi , còn kéo cổ áo tôi ra sau.
Giọng khinh khỉnh:
– “Dễ thương chứ, đúng là một củ khoai tây thích hớt.”
Anh còn gọi tôi:
– “Khoai tây nhỏ, đi thôi!”
– “Này!” Tôi tức thì gào .
– “Anh là củ khoai tây ấy!”
Tôi ngẩng nhìn—cậu trai mặc áo bóng rổ, rắn chắc, bụng có múi, đeo balo chéo một bên, cao ráo.
Nắng chiều rọi mặt, một profile đẹp đến đau tim.
Anh ấy nhếch môi, lười biếng, một mí nhẹ cụp, đúng kiểu thiếu niên mùa hạ.
Trái tim tôi… nhảy chệch một nhịp.
Tôi mím môi.
Ừ thì… công nhận, anh ta cũng hơi đẹp trai thật đấy.
Nhưng, là một chút thôi!