Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi không đáp.
Chỉ lạnh lùng hỏi:
“Vậy anh thì sao?”
Cố Văn lập tức ôm lấy đùi tôi:
“Em ơi, anh vô tội mà!”
Anh ấy gào lên con nít:
“Vợ ơi, chị dâu đòi ly hôn rồi, giờ em đòi ly hôn ! Còn nói anh với anh trai là một giuộc! Em muốn chị dâu bỏ anh, bỏ cả con, đúng không?!”
12
Cố Văn bế một bé gái đến, còn cầm cả một quyển album ảnh.
“Em xem đi, đây là ảnh cưới của tụi mình, ảnh đi tuần trăng mật, rồi cả chuyến tự lái xe đưa Tiểu Bối đi Tây Tạng …”
Cố Văn chỉ từng tấm cho tôi xem.
Tôi cứng ngắc ôm lấy cô bé, vào gương mặt xinh xắn mà quen thuộc đến kỳ lạ.
Bé rất ngoan, tôi một lúc rồi nghiêng đầu, mỉm cười gọi:
“Mami!”
Tôi… có con rồi.
Hai mốt tuổi… không, tôi đã hai mươi sáu rồi!
Tôi không tin nổi.
Cho đến khi Cố Văn đưa điện thoại , cho tôi xem ngày hôm nay.
29 tháng 7, năm 2024.
…Bảo sao, bà Cố không cho chúng tôi dùng điện thoại, máy tính, tivi cấm.
Thậm chí còn hạn chế tự do cá nhân.
Nghĩ lại, suốt hơn một năm qua, ngoài An An người nhà Cố, tôi gần không giao tiếp với ai khác.
“Mami, sao không nói với con?” – Cô bé cất giọng nũng nịu.
Tôi ôm lấy con bé:
“… thật sự là con sao?”
“Không phải sao?” – Bé nghiêng đầu, đôi mắt mờ mịt. Một đứa trẻ mới hơn ba tuổi bắt đầu hoang mang.
Đã một năm không gặp, vậy mà thân thiết gọi tôi là , thật khiến người xúc động.
“Là ! Là đó, Tiểu Bối, mau hôn con hai cái nào!” – Cố Văn đứng cạnh sốt ruột hối thúc.
Tiểu Bối lập tức “chụt” một cái vào má tôi.
Tôi mềm lòng, ôm bé càng hơn.
Sau đó, tôi gọi cho – người thầy mà tôi đã rất lâu không liên lạc.
Một giọng đàn già nua vang lên kia đầu dây:
“Nhớ lại rồi ?”
“… ạ, , này… sao người lại không nói gì với con?”
“ có cách của , nghe thôi.”
năm nay đã tám mươi tuổi, không can thiệp quá nhiều.
Tôi hơi buồn.
lại nói:
“ già rồi, sống chẳng còn bao lâu. Con tám năm, đến chút bản lĩnh học xong. Thôi thì cứ an phận mà sống sung sướng ở nhà Cố đi, nghe ?
“Cố Văn đối xử với con không tệ. đã xem qua rồi, nếu con ở nó, cuộc đời sẽ êm ấm.”
Một ngày làm thầy, cả đời là cha.
Năm mười bốn tuổi, tôi dẫn An An trốn khỏi cô nhi viện.
Sau đó bái một thầy bói già sống dưới gầm cầu làm .
Hồi ấy ấy độc mồm độc miệng, khiến tôi luôn nơm nớp lo sợ.
Tôi từng không chịu nổi, thậm chí còn căm ghét .
Nhưng cuối cùng, chính người đàn miệng độc tâm mềm ấy đã cho tôi An An chỗ ở, dạy tôi kiếm tiền.
Thậm chí, khi biết An An học giỏi, kiên quyết cho cô ấy đi học.
Dù tiền học là tôi phải gồng mình trả…
Nghĩ đến những năm tháng ấy, nước mắt tôi không kìm , cứ thế lăn dài.
“Người có ở nhà không ạ? Con muốn đến thăm người.”
“Có, con đến đi. Nhớ mang cho vài cây Trung Hoa. Bảo cái nhà Cố chi tiền.”
Cố Văn vừa giúp tôi lau nước mắt, vừa vui vẻ nói:
“Dạ ạ, còn mang thêm mấy chai rượu ngon !”
13
Sau khi gặp xong, dưới sự thúc ép mãnh liệt của tôi, Cố Văn đành đưa tôi đi gặp An An.
Anh định gọi cho Cố Lâm , nhưng tôi lập tức cản lại.
“Không báo . Em muốn đột kích. Em phải xem cho rõ, rốt cuộc Cố Lâm đang giở trò gì.”
Thấy sắc mặt tôi không ổn, Cố Văn chỉ biết lí nhí gật đầu.
Xe dừng một căn biệt thự hẻo lánh nằm trong rừng núi.
Cố Văn quen tay đặt ngón tay lên khóa vân tay mở cửa.
Anh tôi, muốn nói gì lại thôi:
“An An … anh trai anh ấy… cách hiện cảm hơi… kỳ lạ một chút.”
Câu nói nghe chẳng khác gì đang cảnh báo.
Tôi trầm mặt.
Dù đã chuẩn tâm lý, nhưng khoảnh khắc cánh cửa mở , cơn phẫn nộ choáng váng ập tới dữ dội, khiến đầu tôi bốc hỏa…
14
[ – .]
An An ngồi giường đọc sách.
Cô mặc chiếc váy dài bằng vải cotton màu trắng, cổ tay phải xích sắt khóa vào thành giường. Vừa thấy tôi, cô kinh ngạc:
“ ? Sao cậu lại đến đây?”
“Tớ mà không tới thì làm sao biết cậu khóa thế này? Cậu còn lừa tớ, còn nói là tự nguyện ở lại !”
Tôi tức điên, lao đến kéo sợi xích đang buộc vào đầu giường.
Kéo mãi không nổi.
Tôi quay đầu trừng mắt với Cố Văn:
“Đem chìa khóa lại đây!”
Cố Văn dọa cho giật mình, vội vàng gật đầu chạy đi.
Trong phòng giờ chỉ còn lại tôi An An.
Tôi chằm chằm vào cô, viền mắt đỏ hoe.
“Cố Văn nói cậu đã nhớ lại hết rồi… Nhưng tớ thì không nhớ gì.”
“Biết nhiều chắc đã tốt đâu.” – An An dịu dàng lau khóe mắt cho tôi.
“Cố Văn kể, cậu hiểu lầm Cố Lâm ngoại nên muốn ly hôn. Cố Lâm không chịu, tớ dẫn cậu bỏ đi, rồi mới xảy tai nạn.”
“Gần đúng.”
“Gần đúng là sao?”
An An nhẹ nhàng giải thích:
“Ý là, anh ấy không nói sai. Nhưng anh ấy không biết… Cố Lâm ngoại không phải hiểu lầm.”
15
Cố Lâm có một mối khắc cốt ghi tâm.
Mối đầu thời cấp ba. Yêu đến c.h.ế.t đi sống lại. Nhưng vào lúc cảm sâu đậm nhất, cô gái ấy lại chọn đi du học, nói lời chia tay.
Một câu cũ rích.
Năm ngoái, người ấy trở về nước. Vừa liên lạc lại với Cố Lâm, liền gặp gỡ thường xuyên.
“Tớ không phải kiểu người hay ghen, hay suy diễn linh tinh.” – An An nói.
Cô đặt sách xuống, kéo tôi ngồi cạnh.
“Cố Lâm yêu tớ, điều đó tớ biết. Nhưng tớ rõ, trong lòng anh ấy… còn người con gái đó.
“ , tớ không chấp nhận việc chồng mình, dù chỉ trong tâm trí hay xác, lại không trọn vẹn với gia đình với mình.
“Hiện tại thì anh ấy đến mức phản bội xác, nhưng chẳng qua là do giáo dưỡng đạo đức của anh ấy còn đủ để kìm lại.
“Cậu hiểu tớ nói gì không?”
Dĩ nhiên là hiểu.
Tôi gật đầu mạnh mẽ.
An An vuốt tóc tôi:
“Hồi vì của tớ, cậu đã cãi nhau với Cố Văn, còn suýt ly hôn. Nói cho cùng, là do tớ ích kỷ, muốn rời đi lại kéo cậu .”
“Không phải vậy! Nếu tớ cậu đi, thì đó là vì tớ cam tâm nguyện!”
An An rất buồn.
Mỗi khi buồn, cô luôn bất giác mỉm cười. Nhưng ánh mắt thì lặng lẽ đượm buồn.
Tôi giơ tay vò má cô thật mạnh.
Muốn bóp nát luôn vẻ ủ rũ ấy.
An An tôi vò đến mức bật cười.
Lúc này Cố Văn mới hớt hải mang chìa khóa đến, mở xích cho cô ấy.
Tôi hỏi An An:
“Giờ cậu tính sao?”
Vừa dứt lời.
Cố Văn cạnh lập tức căng người .
Ánh mắt anh ấy dán vào An An, nuốt nước bọt cái ực, rồi rón rén xích lại gần tôi, định nắm lấy tay tôi.
Chát! — Tôi hất tay anh ấy ngay.
An An thấy vậy liền bật cười:
“Tớ muốn ở lại Tiểu Bảo một thời gian. Còn lại thì… đến đâu hay đến đó.”
Cố Văn thở phào nhẹ nhõm trút gánh nặng.
16
Khi chúng tôi còn đang trò , Cố Lâm đã từ công ty vội vã trở về.
Anh sầm mặt, sải bước đi vào.
dáng vẻ là biết không mang ý tốt.
Tôi lập tức chắn mặt An An.
Cố Văn buff chồng buff, lại chắn tôi thêm một tầng .
“Anh , anh bình tĩnh!” – Cố Văn lên tiếng.
Cố Lâm đảo mắt quanh, giọng trầm thấp:
“Tôi phải bình tĩnh cái gì?”
Cố Văn ôm trán:
“Chị dâu không định bỏ đi đâu, anh đừng phát điên . còn ở đây đó. Nếu mà lại lần , vợ em đi thật luôn đấy.”
Tôi lập tức bắt trọng điểm:
“Khoan đã. Ý anh là nếu em không có ở đây thì anh mặc kệ cho anh trai anh phát điên ?”
“Hả? Không phải, em không có ý đó mà.”
Cố Văn quay lại, nắm tay tôi làm nũng ngay lập tức:
“Vợ yêu đừng giận mà~”
Tôi định giật tay , nhưng rút mãi không nổi.