Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5.
Chiếc lông vũ mềm mại lướt qua đầu mũi, lòng bàn tay, gan bàn chân rồi cả vùng hông của Cố Văn…
Hoàn toàn không có phản ứng.
Anh nằm im như một tấm ván gỗ.
Tôi chiếc lông vũ cho An An:
“Cậu thử với chồng cậu xem .”
An An đứng dậy, dưới ánh mắt giám sát chặt chẽ của tôi, bắt đầu màn cù lét Cố .
Cố khẽ nhíu mày, trông như gặp ác mộng, nét mặt lộ rõ đau đớn.
An An vội vàng rút tay lại:
“Thôi, dừng lại đi. Lỡ bà Cố đột xuất kiểm tra thì tụi mình tiêu đời mất.”
Tôi sực tỉnh, chợt nhớ ra một điều kinh hoàng—
góc phòng bệnh… có một cái camera!
Tôi run rẩy quay đầu sang:
“Xong rồi, có camera giám sát!”
An An ngớ người, trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Xong rồi, tiêu thật rồi!”
Cố phu nhân nổi tiếng là người thương con như bảo bối!
Nếu bà chúng tôi làm mấy trò này với hai cậu con trai mê của bà, chắc chắn bà sẽ không tha cho chúng tôi!
Quả nhiên, chưa bao lâu, bà Cố đã xồng xộc bước , tiếng gót giày cao gõ cộp cộp trên nền nhà.
Bà giận nỗi mặt mũi gần như vặn vẹo:
“Hai đứa bây bây, ra biệt thự lớn dọn vệ sinh cho tôi! Một tuần! Tự kiểm điểm lại bản thân ngay!”
vệ sĩ lôi ra ngoài, tôi cảm ấm ức và không cam lòng.
Vì ngay rời đi, tôi lại thoáng Cố Văn… cười trộm thêm một lần nữa.
…
phòng bệnh.
Cố Văn ngồi dậy, hắt xì liên tục mấy cái.
Anh nghiêng đầu nhìn anh trai:
“Anh à, em sắp vợ nhỏ nhà em hành cho tắt thở rồi, phải làm bây giờ?”
Cố cũng tay sờ sờ mũi mình. nãy suýt chút nữa là lộ rồi.
Anh nhìn em trai, ánh mắt đầy oán thán.
“Vợ cậu, cậu tự giải quyết đi, hỏi tôi làm gì?”
Cố Văn im lặng giây lát rồi hỏi tiếp:
“Anh, chị dâu thật sự đã lén nhìn anh hả?”
Cố quay đầu đi, không trả lời.
“ đất , không ngờ luôn ! Chị dâu trông thì đoan trang dịu dàng, ai ngờ sau lưng lại dám làm chuyện này…”
“Còn không phải do vợ cậu xúi bậy thì .”
“Liên quan gì nhà tôi chứ! ngoan lắm!” – Cố Văn lập tức sa sầm mặt mày, tỏ rõ không vui.
Cái tính “bênh vợ chằm chặp” này đúng là di truyền bà Cố mà ra.
Cố phu nhân đứng bên cạnh nhìn hai đứa con trai quý tử, chỉ biết trợn mắt ngao ngán, rồi chán chường quay lưng đi mua sắm cho khuây khỏa.
6.
sau sự kiện “cù lét” , tôi và Kiều An An đã ngoan ngoãn hẳn ra mỗi khi ở phòng bệnh.
An An thì mỗi ngày đều chú tâm đọc sách y. Còn tôi thì chỉ biết bóc hạt dưa, ăn vặt để sống qua ngày.
Kể khi hợp đồng nhân chính thức có hiệu lực, tôi đã sống như cách ly hoàn toàn với giới bên ngoài suốt một năm .
Đừng nói điện thoại hay máy tính, ngay cả cái tivi tôi cũng chẳng phép đụng .
Một năm qua, tôi luôn cảm có điều gì rất mờ ám.
Thông thường, người thực vật đều phải đặt ống thông tiểu. mà hai anh em sinh đôi nhà họ Cố lại không cần.
Cơ thể nếu chỉ truyền dịch dinh dưỡng thì chắc chắn sẽ gầy rộc đi theo thời gian.
Nhưng hai người này thì hoàn toàn không. Ngược lại, cơ thể họ còn có săn chắc, cơ bắp cũng rất rõ nét.
Tôi nghi ngờ họ đã lén lút luyện tập ban đêm.
Tiếc là tôi không có bằng chứng, lại càng không tìm ra lý do hợp lý.
Nhưng nếu họ thực sự đã tỉnh lại rồi, tại lại phải nằm giả vờ mê suốt cả một năm như ?
Rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Tôi suy nghĩ hồi lâu rồi lẩm bẩm với An An:
“An An này, có phải… họ không muốn cho tụi mình 300 không?”
“Hả?”
Tôi ghé sát tai An An, thì thầm:
“Chúng đều nghi ngờ hai người họ đã tỉnh lâu rồi đúng không? Thật ra cũng có rất nhiều dấu hiệu rõ ràng cho điều .
“ thì, nếu họ đã tỉnh thật mà cố giả vờ mê, lý do duy nhất chỉ có thể là…
“Họ không muốn cho mình 300 !
“Chậc chậc, một tập đoàn Cố thị hùng mạnh, trị giá hàng ngàn tỷ mà chỉ vì 300 bạc, hai anh em họ lại nỡ lòng nằm lỳ trên giường suốt cả một năm !”
[ – .]
Tôi đem toàn bộ suy luận của mình kể cho An An nghe.
An An sờ cằm, gật gù:
“Nghe cũng có lý ghê.”
là tôi với An An lại bàn bạc một hồi.
Cuối cùng, tôi đứng thẳng người trước giường bệnh, trịnh trọng tuyên bố:
“Hai vị Cố tổng, tôi biết hai người đã tỉnh lại rồi.
“Tôi cũng hiểu là các anh không muốn cho chúng tôi 300 . Thật ra cũng đúng thôi, chúng tôi chẳng làm gì nhiều, mà nhận số tiền lớn như cũng hơi áy náy.
“Hay là này nhé, các anh cũng đừng giả bộ nữa, cứ theo hợp đồng cũ mà làm. Ba mươi thôi, rồi chúng tôi sẽ ly . không ạ?”
Hai vị soái ca trên giường không hề nhúc nhích.
Tôi lại tiếp tục khuyên nhủ.
Tôi khuyên họ nên rộng lượng hơn một chút, đừng nên quá keo kiệt.
Ba mươi đối với họ chẳng là gì, nhưng đối với chúng tôi lại là cả một đời đổi vận.
—— không có động tĩnh gì.
Chiều hôm , đúng năm giờ, tôi và An An lại tan làm như thường lệ.
…
phòng bệnh, hai anh em cùng mở mắt.
“Anh, mình có nên tỉnh lại chưa?”
“…Cậu tỉnh thì tôi cũng tỉnh.”
“Nhưng tỉnh rồi là phải ly , làm bây giờ?”
“…”
“ nghĩ em là đồ keo kiệt, cố giả vờ không tỉnh để trốn 300 … Hình tượng của em lòng sắp sụp đổ tan tành rồi…”
Cố Văn càng nói càng cảm buồn bã, ngồi ở mép giường, khóc rấm rứt.
Cố nhắm mắt lại, mặt đầy bất lực.
“Cậu có thể bớt nói lại một chút không? Việc ở công ty còn chất thành núi kìa.”
Cố Văn chợt nhớ đống công việc khổng lồ dồn ứ cả ngày nay, mặt mày lập tức xụ xuống như đám.
Hai anh em cùng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng thanh cảm thán lòng.
Cái kiếp nạn này… bao giờ mới kết thúc đây…?
Một lâu sau, Cố Văn đột nhiên lên tiếng:
“Anh, em có một kế này.”
7.
Cố Văn tỉnh lại rồi, nhưng không may là đầu óc anh thì… ngốc nghếch đi hẳn.
Chỉ số thông minh chỉ còn dừng lại ở mức của một đứa trẻ sáu tuổi. Ngoài mẹ ruột ra, anh chỉ nhận diện và bám riết lấy một mình tôi.
anh ôm chầm lấy rồi nũng nịu gọi “Vợ yêu bảo bối ~”, mắt tôi tối sầm lại.
“Thật… thật sự là ngốc luôn rồi hả?”
Tôi không dám tin những gì mình vừa nghe.
Bà Cố khóc như mưa như gió, suýt chút nữa thì ngất xỉu ngay tại chỗ.
Cố Văn, với vóc dáng cao lớn chân dài, mặc bộ đồ bệnh nhân, ngồi bệt dưới đất say sưa ăn kẹo mút.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt ngây thơ vô số tội:
“Vợ , em có muốn ăn không?”
Rồi anh que kẹo đã l.i.ế.m dở ngay trước mặt tôi.
“Ờ… em không muốn ăn cho lắm…”
“Vợ chê anh rồi, hu hu hu, vợ ghét anh rồi…”
Những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên khuôn mặt điển trai của Cố Văn.
Đầu tôi ong ong lên.
, rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì xảy ra này?
An An cũng đứng hình toàn tập.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, xác nhận:
“Cố Văn tụ m.á.u não, trạng này đã ảnh hưởng nghiêm trọng trí lực của anh.”
“ đất … thật sự là ngốc rồi…” – kinh hãi thốt lên.
Tôi thầm bấm đốt ngón tay tính toán lại, thì bàng hoàng phát hiện ra mình đã vô vướng … một kiếp nạn duyên.
Xong đời rồi.
Tôi cúi đầu nhìn Cố Văn. Lẽ nào kiếp nạn duyên mà tôi phải đối mặt lại chính là anh ?
“Vợ , em không dỗ anh…” – Cố Văn vừa khóc vừa nức nở, ánh mắt long lanh ngấn nước nhìn tôi đầy mong chờ.
Tôi run rẩy, hít một hơi thật sâu.
Rồi quay sang nhìn bà Cố:
“Anh tỉnh lại rồi, … bây giờ em có thể rời đi chưa ạ?”
Bà Cố nghe lại càng khóc dữ dội hơn.
Hai mẹ con họ cứ khóc nức nở không dứt, y như hát bè với nhau.
Ở giường bệnh bên cạnh, Cố nằm im thin thít, giả vờ ngủ say.
Cả phòng bệnh bỗng chốc rối tung lên như một cái chợ vỡ.