Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sảnh tiệc lộng lẫy nguy nga, ánh đèn rực rỡ, mỗi người có đều những nhân vật đứng đầu giới thượng lưu.
Tô Nam đã chuẩn bị sẵn sàng để gặp lại Phó Dạ Xuyên, lòng hoàn toàn không gợn sóng, cô đã sớm buông bỏ tất cả.
Tuy Phó Dạ Xuyên có người vợ cũ, chưa từng đưa cô bất kỳ dịp trang trọng nào. Ngay cả khi mạng bàn tán xôn xao, người ta cái tên “Tô Nam” thôi.
Khi thấy Kiều Như cạnh Phó Dạ Xuyên, cô khẽ cười nhạt, nhanh chóng leo lên như vậy sao?
Tô Cẩn cảm nhận tâm trạng cô, dịu dàng vỗ nhẹ vào cánh tay cô: “Đừng sợ, có anh ở rồi.”
Tô Nam cười càng tươi: “Người nên sợ… đâu phải em.”
Cô không còn điều gì phải lo lắng nữa, giờ cô có tự do tung hoành!
Tô Cẩn bước tới trước Phó Dạ Xuyên, hai người khí thế ngang nhau, không kém .
“Chào tổng giám đốc Phó, đã nghe danh đã lâu.”
“Chào Tô tổng, khách sáo rồi.”
Cái bắt tay hai người vừa chạm đã , ánh Phó Dạ Xuyên thì không khỏi người phụ nữ đứng cạnh Tô Cẩn.
Cô đứng cạnh Tô Cẩn, cười rạng rỡ như ánh trời, làn da trắng mịn không tì vết tôn lên bởi bộ lễ phục đặt may cao cấp, như cô đã trở thành người hoàn toàn khác, khiến không .
Tô Nam trước rực rỡ và quyến rũ, xa lạ đầy nguy hiểm, mang theo sức hút c.h.ế.t người khiến ánh trở nên phức tạp.
Những ngày cô biến mất, ở cạnh Tô Cẩn sao?
Cô và Tô Cẩn có quan hệ gì?
Cảm xúc lòng thật kỳ lạ, đôi đen thẳm dâng lên cơn giận, chính không hiểu vì sao.
Kiều Như không bỏ lỡ ánh chấn động vụt qua Phó Dạ Xuyên, cô nghiến răng đầy bất mãn, giọng the thé cất lên:
“Tô Nam, cô làm gì? nơi cô có tới sao?”
Cô ta đang nhắc nhở Tô Nam đừng quên thân phận thấp hèn mình.
Phó Dạ Xuyên nhíu mày, chưa kịp mở miệng ngăn lại thì Tô Cẩn đã lùng phản bác:
“Không vị tiểu thư này con gái nhà nào vậy?”
Giọng điệu xa cách mang theo sự chất vấn lẽo.
Kiều Như sững sờ, quên mất Tô Nam có người đi cùng, vội vàng chữa cháy:
“Vị tiên sinh này, có lẽ ngài không , Tô Nam vừa mới với Dạ Xuyên đấy…”
Cô ta cho rằng Tô Nam bám víu vào quyền thế, thèm để ý người phụ nữ đã ?
Tô Cẩn vẫn giữ vẻ nhạt kiêu ngạo: “ quy định rồi thì không ? Tổng giám đốc Phó đấy thôi?”
Kiều Như xấu hổ vuốt nhẹ lọn tóc tai, ánh cầu cứu Phó Dạ Xuyên.
Phó Dạ Xuyên đứng lùng, không hề có ý định giải vây cho cô.
Tô Nam cúi đầu cười khẩy, môi mang theo vẻ châm chọc:
“Tôi hay đi cùng có cần báo cáo với cô không, Kiều tiểu thư? Cô lo hơi nhiều rồi đấy.”
Không còn lùi bước, cô sẵn sàng đối đầu.
Mặc dù tin đồn giữa Phó Dạ Xuyên và Kiều Như đã nỗ lực dập tắt, mạng vẫn lan truyền ầm ĩ, chẳng tin cuộc đó êm đẹp.
bữa tiệc đông người như vậy, Tô Nam lại chẳng thèm liếc Phó Dạ Xuyên lấy lần.
Ánh Tô Cẩn lùng quét qua Kiều Như, không chút khách sáo:
“Có vẻ như đẳng cấp buổi tiệc hôm nay vì Kiều tiểu thư giảm sút không ít. Tổng giám đốc Phó chọn bạn gái, nên nâng cao tiêu chuẩn chút thì hơn.”
Anh không muốn lãng phí thời gian nữa, kéo Tô Nam đi.
Kiều Như bị người có địa vị cao như vậy mỉa mai trước bao người, gương lập tức không giữ nổi, mím môi đáng thương.
“Dạ Xuyên…” Cô ta khẽ gọi, giọng dịu dàng như cầu xin.
Phó Dạ Xuyên theo bóng lưng hai người kia, sắc lẽo như băng giá. chẳng còn tâm trí để quan tâm thứ khác, mới chưa bao lâu cô đã sống phóng khoáng như vậy, làm như không thấy , lại còn khoác tay người đàn ông khác?
vài đối tác làm ăn chào hỏi, Phó Dạ Xuyên lùng khỏi Kiều Như, đi sang kia bắt chuyện.
cửa sổ kính lớn, ánh trăng soi rọi nước bể bơi lấp lánh, Tô Nam cầm rượu vang, khẽ nhấp môi, như đang thưởng thức ánh trăng phản chiếu làn nước yên ả.
người phụ nữ bị nhà chồng ruồng bỏ, dựa vào đâu xuất hiện buổi tiệc xa hoa như thế này?