Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Hắn đột ngột siết chặt ta vào lòng, vòng tay mạnh mẽ như muốn giữ ta vĩnh viễn không buông.

Chúng ta sát gần đến mức ta có thể cảm nhận rõ ràng tiếng tim đập dồn dập nơi lồng ngực hắn, tựa như tiếng trống rung trong lòng ta.

“Phong Hòa, nghe rõ đây.”

Hắn nói bên tai ta, từng chữ nặng như đá rơi.

“Từ giờ trở đi, mạng nàng… là ta.”

“Nếu nàng còn dám một mình liều mạng—”

hắn trầm xuống, xen lẫn giận dữ và yêu thương cực điểm:

“Ta sẽ xích nàng lại bên giường, nửa cũng không đi đâu hết.”

Ta dựa vào vai hắn, nước mắt thấm đẫm vạt áo.

Ta còn chưa kịp điều , thì cánh cửa bị đẩy bật ra.

Ánh nắng lùa vào, chói đến mức khiến ta phải nheo mắt.

Đợi đến khi quen dần với ánh sáng, ta ngẩng nhìn lên.

— Là Bạch Sương.

Nàng ta vào, sắc u ám, đôi mắt như một tầng sương lạnh.

Nàng đặt mạnh hòm thuốc xuống bàn, hung hăng trừng mắt nhìn ta.

“Người không phận sự ra ngoài. Ta phải thay thuốc nàng .”

Bất ngờ trông thấy nàng, ta thoáng ngẩn người.

Rồi lập tức nhớ lại lời mình từng nói chia tay…

Lòng càng thêm hổ thẹn, ta cúi gằm , không dám nhìn thẳng.

Sau khi chàng rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại hai người chúng ta.

Bạch Sương thay thuốc ta, động tác thuần thục, vừa nhẹ nhàng lại vừa cẩn thận.

Nàng làm rất nhanh, xử lý xong vết thương rồi xoay người định rời đi.

Ta vội mở miệng gọi lại.

“Bạch cô nương.”

Bạch Sương khựng .

Ta chân thành nói:

“Ta xin lỗi.”

Nàng quay người lại.

Ánh dương hắt khe cửa, viền quanh nàng một vòng sáng mảnh mai, như tạc nên bóng dáng trong tranh.

Nàng nhìn ta, ánh mắt còn sự địch ý như thuở ban .

“Xin lỗi vì điều ?” – nàng .

Ta cố gắng chống người ngồi dậy, khàn đặc:

“Ta… đã thất hứa.”

Bạch Sương im một , rồi đột nhiên bật :

“Ngươi biết không, ngươi biến mất, sau khi Hạ Tuấn tỉnh lại, suýt nữa đã san phẳng cả tướng .”

Ta ngây người.

“Năm đó, hắn như hóa điên tìm kiếm ngươi.”

Nàng đi đến bên cửa sổ, quay lưng về ta, khẽ run:

“Ta chưa từng thấy hắn như thế… giống như linh hồn cũng rời khỏi xác thân .”

Ngoài khung cửa, cây lê đung đưa , vài cánh hoa mỏng rơi nghiêng bay vào phòng.

“Khoảnh khắc đó, ta chợt hiểu.”

Nàng xoay người lại, trong mắt long lanh ánh lệ,

“Ta sẽ mãi mãi không chân vào được lòng hắn.”

“Bạch cô nương…”

“Đừng xin lỗi nữa.”

Nàng ngắt lời ta, tĩnh nói:

“Hắn từng cứu Bạch gia ta nguy khốn, Bạch gia cũng chí bảo cứu mạng hắn. Chúng ta… huề nhau.”

Nàng lại gần, từ trong hòm thuốc ra một lọ sứ nhỏ, đặt cạnh gối ta:

“Thuốc giảm đau, nếu đêm đến đau quá thì uống một viên.”

Ta nhìn gương nghiêng thanh tú kia, bỗng nhận ra người mà ta từng xem là địch…

Cũng chỉ là một nữ tử bị vận mệnh trêu ngươi, khác ta.

“…Nàng sắp đi rồi sao?”

“Nơi này,” nàng khẽ nói, “ta cũng nên rời đi rồi.”

Nàng nhìn ta, ánh mắt ánh lên nụ có phần giễu cợt:

“Tần Phong Hòa, nàng gan dạ hơn ta.”

“Bạch gia giờ đây đang cần ta,” nàng nói, ánh nhìn hơi lay động, “ta là người thừa kế duy nhất còn lại, đến phải gánh vác trách nhiệm rồi.”

Ta nhìn nàng, trong lòng thoáng dâng lên một cảm giác… ghen tị.

Ít nhất, nàng còn có nơi để trở về.

Còn ta, chỉ có thổi giữa hoang mang.

“Chúc nàng vạn sự an.”

Ta thành tâm nói.

Bạch Sương chăm chú nhìn ta thật sâu, ánh mắt không còn oán hận, chỉ còn lại đó nhẹ nhõm lẫn thấu hiểu:

“Nàng cũng .”

Nàng xoay người, đi về cửa.

Trước khi đẩy cửa ra, nàng khựng lại đôi , rồi buông một câu nhè nhẹ, như lướt tấm rèm mỏng:

“Lần này… đừng phụ hắn nữa.”

Cánh cửa mở ra, ánh dương cuối chiều tràn vào rồi lại khép lại bóng dáng nàng.

Ánh sáng chân nàng rời đi mà cũng nhạt nhòa hẳn.

15.

Một tháng sau, tin tức Vương gia nước Ung băng hà đã lan khắp kinh thành.

Sáng hôm , hắn trở về rất sớm, trên người còn vương hơi sương lạnh lẽo nơi ngõ.

Hắn ngồi xuống bên giường, nắm tay ta, trầm thấp:

“Ung vương chết rồi.”

ta đang uống thuốc, nghe tay khẽ run lên, nước thuốc tràn cả lên lớp chăn gấm.

“Phát hiện vào sáng nay,” hắn nhận bát thuốc từ tay ta, “ngự y nói độc trong cơ thể hắn bất ngờ phát tác, không nổi đêm.”

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh dương buổi sớm rạng rỡ, lòng bỗng thấy nhẹ đi như tảng đá lớn đè nặng trong ngực bấy lâu cuối cùng cũng chịu rơi xuống.

“Phong Hòa.”

Hắn gọi tên ta, khẽ đến mức tựa thoảng,

“Chúng ta nên rời đi thôi.”

Ta quay sang nhìn hắn:

“Đi đâu?”

Hắn nhẹ vuốt mái tóc dài ta, mắt khẽ cong:

“Tây Mạc.”

“Thái tử đã chấp thuận ta điều nhiệm trấn thủ biên cương Tây Mạc.

Nơi đó trời cao, đất rộng, không ai quen biết chúng ta.”

Ta trầm mặc một lát rồi khẽ:

“Chàng nỡ buông bỏ vinh hoa phú quý nơi kinh thành này sao?”

Hắn bật , vết sẹo trên cũng nụ mà giãn ra, có dữ dội, lại có ấm áp:

“Ta chưa từng để tâm tới mấy thứ đó.”

Hắn cúi , nhẹ tựa trán lên trán ta:

“Ta chỉ quan tâm nàng thôi.”

Ba sau, đưa tang Ung vương nhập thổ, cũng là ta và hắn rời khỏi kinh thành.

Khi xe ngựa rời khỏi cửa thành, ta vén màn xe nhìn lại.

Tòa thành nơi từng giam cầm cả tuổi xuân ta – nơi chất chứa biết bao hỉ nộ ái ố – giờ đây chỉ còn là cái bóng trong ráng chiều, cứ thế khuất dần sau tầm mắt.

“Đừng nhìn nữa.”

Hắn kéo ta vào lòng, trầm trầm vang lên bên tai,

“Đường trước… còn rất dài.”

Ta tựa vào vai hắn, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ nơi ngực kia, từng nhịp, từng nhịp đập thẳng vào trái tim ta.

Đúng .

Đường trước còn dài.

Mà đời này, ta không cần vinh hoa, màng danh vọng, chỉ cần có hắn bên cạnh.

16.

Bầu trời sao ở Tây Mạc rực rỡ hơn nhiều so với kinh thành.

Chúng ta chọn một ốc đảo yên tĩnh làm nơi dựng nhà.

Mỗi , chàng đến doanh trại luyện binh.

Còn ta thì trồng vài luống hoa, nuôi mấy chậu cỏ, thỉnh thoảng dạy đám trẻ con trong vùng nhận chữ.

Cuộc sống dị như dòng nước êm đềm, lại là sự yên ta chưa từng mơ tới.

Vết sẹo trên người chàng dần nhạt đi, vết thương trong lòng ta cũng thế.

Lại một mùa xuân nữa về, Tây Mạc đầy hoa dại.

Màu sắc trải dài khắp đất trời như tấm thảm rực rỡ trời cao rủ xuống nhân gian.

Chàng vòng tay ôm ta từ sau, cằm đặt nhẹ lên vai ta:

“Đang nghĩ ?”

Ta nhìn về đường chân trời nơi xa:

“Nghĩ về… lần tiên chúng ta gặp nhau.”

Khi , chàng chỉ là một gã mã phu ít nói, còn ta lại là một tiểu thư cao ngạo, ương bướng.

Ai có thể ngờ, số phận lại cuốn ta và chàng vào nhau đến mức này.

Ta nhướng mày, chàng:

“Nếu khi đó ta không ra tay cứu chàng khỏi tay biểu tỷ ta, thì chàng tính làm sao?”

Hạ Tuấn khựng lại một , khẽ bật :

“Đó không phải lần chúng ta gặp nhau đâu.”

Chàng quay nhìn ta.

“Thật ra, trước khi vào họ Tần, ta từng là người huấn ngựa ở bãi tập. Khi , nàng thường đến cưỡi ngựa, ta đã thấy nàng nhiều lần.”

Lời chàng nói mơ hồ như thổi màn trướng, khiến ta thoáng ngẩn ngơ.

Một lâu sau mới phản ứng lại, ta nhướng mày, nghi ngờ:

… chàng vào Tần làm mã phu là vì ta?”

Hạ Tuấn chỉ mỉm không nói, nhưng đôi vành tai đỏ ửng đã sớm bán đứng chàng.

Thấy ta vẫn không buông tha, tiếp tục truy , chàng khẽ hừ một tiếng:

“Nếu khi ta biết đại tiểu thư Tần hay giơ tay đánh gãy tay mã phu, thì có khi ta đã cân nhắc lại.”

Ta xoay người đấm vào ngực chàng một cái:

“Ta nào có như !”

Chàng bắt tay ta, thuận thế ép ta ngã xuống giữa khóm hoa đang nở rộ:

“Giờ thì sao? Còn muốn đánh gãy tay ta nữa không?”

Ánh nắng xuyên từng sợi tóc chàng, đổ lên gương ta.

Ta đưa tay chạm vào má chàng, dịu dàng :

“Còn đau không?”

“Đã còn đau nữa.” Chàng cúi xuống hôn ta, khẽ thì thầm, “Chỉ cần có nàng bên cạnh, ta còn sợ bất cứ điều .”

nhẹ lướt , cuốn một trận mưa cánh hoa dịu dàng.

Tại vùng hoang nguyên vắng bóng người nơi Tây Mạc, cuối cùng chúng ta cũng tìm được chốn dừng chân riêng mình.

-Hoàn-

Mỗi lượt dõi, yêu thích hay luận bạn chính là động lực quý giá giúp Sen không ngừng mang đến những bộ truyện hay mỗi . Cảm ơn bạn thật nhiều nhiều vì đã luôn đồng hành và ủng hộ Sen! 💖

Tùy chỉnh
Danh sách chương