Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nghĩ ngợi một lúc, quyết định:
Tôi đói .
Nên quyết định đi theo kiếm mấy bữa cơm lót bụng đã.
…
Sư huynh vỗ tôi, dịu dàng :
“Đi thôi, A Ly. Anh đưa em nhà.”
Con gà tinh nhà tôi cuối cùng cũng dám thò ra.
Nó ngậm một chùm dâu rừng mỏ, run rẩy gần tôi:
“ ơi… chỗ này đúng là không nơi cho người ở mà! Tôi mới ló ra tí, một đám nhóc trần nhộng đã xúm lại định bắt tôi.”
“ bà ác phụ lừa đây, vừa thấy tôi đã bảo: Con gà này trông ngon quá, bắt thôi!”
“Họ không người! Không người mà!!”
Chủ trước của nó là nhà giàu, xây biệt thự hai tầng giữa quê, ăn cá nhiều phát ngán, mấy con gà nuôi để cho con chơi, ăn cám cao cấp, uống nước suối thiên nhiên, không để , để… ấp trứng giải trí.
Ai ngờ thành tinh bị ép theo tôi, nắng mưa dầm dề, đói khát thiếu ăn, bây giờ lại bị đưa toàn người thèm nó, đại ca gà bắt nghi ngờ sinh luôn.
Chùm dâu rừng ăn không đủ no, tối qua tôi chưa miếng gì, giờ mặt trời lên , bụng đói cồn cào, tôi hỏi:
“Ê, mày chỗ nào có đồ ăn không?”
Con gà im lặng hồi lâu:
“Tôi… có tính là đồ ăn không?”
Tôi tròn mắt nhìn nó, mắt sáng rỡ.
Nó lập tức nổi khùng:
“Tôi mang đồ ăn cho , do thám đường đi cho , suýt mất mạng , lại báo đáp tôi kiểu à!?”
Tôi cũng nổi giận:
“Tôi nuôi mày bao lâu nay, một trứng cũng không đẻ , tôi ăn mày sao!?”
Con gà trống run cầm cập toàn thân, nó không nên mắng tôi đòi nó đẻ trứng, hay mắng tôi đòi… ăn nó.
Sư huynh đứng bên cạnh, mặt đơ tượng đá, câm nín hoàn toàn.
Xét thấy từ nhỏ anh chưa từng thấy ma, chắc chắn… cũng chưa từng thấy gà .
Không ngất xỉu ngay tại chỗ, có lẽ là sự kiên cường nhất của một hậu huyền môn anh ấy.
Tuy bách quỷ dạ hành nghe ghê rợn thật, nhưng may là đêm qua không ai thiệt mạng.
À, trừ lão tà tu kia.
Lão ta không có hộ khẩu, xác cũng không lại gì, cảnh sát dù có chút nghi ngờ tôi lời dân , nhưng không có bằng chứng, hơn nữa tôi là nạn , cuối cùng họ vẫn an ủi, động viên tôi.
Sau mọi chuyện kết thúc, tôi trở lại Khánh Tuyền.
Ngôi từng có chút náo nhiệt, giờ thưa thớt bóng người.
Lũ trẻ trốn sân, rón rén nhìn ra bên ngoài.
Có mấy người phụ nữ và người già vẫn hằn học nhìn tôi, nhưng tôi đáp trả ánh mắt, bọn họ lập tức tránh né, sợ hãi.
Một số trẻ em trại trẻ mồ côi nhận nuôi, số lại … sẽ lên thành một lứa ác mới.
Cha của chị học cùng tôi cũng tới.
Họ là những người rất đỗi bình dị.
Cha bếp trưởng nhà hàng, quản lý ký túc xá trường học.
Kinh tế không giàu có, nhưng gia đình luôn đầm ấm, hòa thuận.
Hai mươi mấy năm vợ chồng, chưa từng tiếng với nhau.
Niềm tự hào nhất của họ chính là con gái.
Đứa con gái rất đỗi bình thường ấy, là báu vật nâng niu tay của họ.
Họ luôn khoe con mình:
“Con gái nhà tôi ngoan lắm, chăm , nghe lời, thông minh, chu đáo…”
con gái lo lắng việc , thi cao học, họ :
“Không sao con ạ, thi không đậu nhà, bố nuôi con.”
sau , chị ấy mất tích.
Hai người gần phát điên.
Cha bỏ việc bếp, bán hết của cải, gần đi khắp cả nước tìm con.
học dùng mạng, tham gia đủ loại nhóm chat, diễn đàn, ngày đêm đăng tin tìm con.
Bà không dám rời khỏi nhà, sợ một ngày nào con gái , nhưng nhà lại không có ai.
Tin tức họ nghe sau … là tin con gái họ đã chết.
Xác của chị chôn sau núi, một đống xương trắng xóa.
Tôi ngồi xổm ở , chị cho tôi xem:
“Đây là xương tay chị, đây là xương sườn chị…”
Chị tôi giấu bố , sự thật ấy, quá tàn nhẫn đối với hai người luôn yêu thương chị.
Chị :
“Giá họ quên chị, sinh thêm một đứa khác.”
Nhưng chị lại cười cay đắng:
“Nhưng mà… chị lại sợ họ quên chị, thật sự sinh thêm một đứa khác.”
Họ không quên chị. Cũng không sinh thêm một đứa nào khác.
Họ đứng bên cạnh tôi, tóc đã bạc trắng, kể cho tôi nghe con gái của họ.
Con gái họ đứng rất xa phía bên kia, nhìn họ lặng lẽ.
Tối hôm , họ ngủ lại căn nhà từng mua con gái họ , họ đã say giấc, tôi thắp hương dưới ánh trăng, che giấu cả trời đất quỷ thần, giành cho học tỷ một cơ hội bước vào giấc mơ.
Tôi không người tốt, nên tôi nhận tiền.
Họ không tin tôi, nhưng họ gặp con gái một lần, thế… họ trả tiền.
Tôi không họ đã những gì.
Nhưng hương cháy hết, tôi thấy học tỷ mỉm cười với tôi, rất nhẹ nhõm.
Học tỷ của tôi đã là một lệ quỷ từ lâu.
Lệ quỷ không dễ thành.
có đủ thiên thời – địa lợi – hòa.
Lại thêm bị lão tà tu kia trấn áp suốt bao năm, cả này, có mình chị thành lệ quỷ.
Chị ấy mang oán hận sâu nặng, lại hấp thụ cảm xúc sợ hãi và tuyệt vọng của bao thiếu nữ c.h.ế.t thảm, kiếp này đã không cơ hội thai.