Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/709zjps85C

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Khi tôi mở mắt lần , tôi đã hoàn toàn rằng thực sự bị bắt cóc rồi.

Đây là ngày thứ hai tôi bị đưa đến vùng núi sâu hẻo lánh.

Hôm , tôi vẫn còn đang đi bộ đường về nhà, thì có một chiếc dừng lại bên cạnh.

Ghế lái có một người phụ nữ trung niên, mặt mũi hiền lành, giọng nói thân thiện:

bé ơi, đi đâu thế? Để xem có tiện đường không, dì cho cháu đi nhờ một đoạn nhé?”

Theo lời đám bạn cùng phòng hay vị sư huynh suốt lại gọi thúc giục tôi kia, thì ở trường hợp này đáng ra tôi nên từ chối.

Nhưng tôi đã không thế.

Tôi đẹp, lòng tốt con người, rằng mấy câu chuyện Zhihu là dọa cho vui.

Dù con đường này không có camera, dù chiếc này dán đầy phim đen kín mít không thể nhìn , dù tôi là một gái đi một , người lô và một… con gà trống.

Thì tôi vẫn báo địa điểm vì không muốn phụ lòng tưởng của dì ấy.

Dì cười rất tươi:

“Đúng dì đi qua , đi cháu!”

rồi tôi mới phát hiện, còn có hai gã đàn ông to con, mặt mũi dữ tợn, chẳng giống người tốt chút nào.

Dì đưa tôi một chai nước, ngạc nhiên hỏi:

“Ơ cháu còn mang theo cả gà trống à?”

Tôi tự hào đáp:

“Cháu vừa nhận một công việc thuê, ông chủ bảo trả công bằng con gà này. Dì ơi, cháu không có đâu, hay lát dì add WeChat anh cháu, anh cháu gửi lại cho dì nhé?”

Dì mỉm cười, rồi vừa lái vừa nói chuyện thân mật, hỏi tôi tên gì, bao nhiêu tuổi, học ở đâu, quê ở đâu…

Tôi cũng không nghĩ gì, trả lời từng câu một.

Dì nói chuyện rất khéo, vài câu đã khiến tôi có cảm giác gần gũi người nhà.

Thấy không? Người tốt đời vẫn nhiều lắm!

Đúng , sư huynh gọi điện.

Dì hỏi:

“Ai gọi điện cho cháu thế?”

Tôi đáp :

“Anh cháu , mới cãi nhau với ảnh xong.”

Dì nói: “ nghe đi!”

Sư huynh vừa bắt máy là quát om sòm:

“Thẩm Ly, bộ hết thuốc chữa rồi hả? Đừng có cứng đầu ! Mau về nhà ngay! Anh có gửi cho rồi, mau bắt khách về cho anh! tưởng có thể cuốc bộ về được chắc?!”

Tôi cũng nổi điên:

“Anh bớt lo giùm tôi ! Anh tưởng ngon lắm hả? Nói cho anh biết, đã có người cho tôi đi nhờ rồi! gì ngoài đời có nhiều người xấu chứ?!”

Tôi dập máy.

Dì quay sang hỏi:

“Cháu cãi nhau với người nhà à?”

Tôi bực bội nói:

“Hơn tôi có mấy tuổi mà suốt ngày bày đặt cha tôi . Tôi cần ảnh quản chắc?”

Dì bật cười:

“Anh con nói cũng đâu có sai. Thời buổi này người xấu nhiều lắm. Đây này, chẳng phải con vừa gặp một rồi ?”

Tôi còn chưa kịp phản ứng..

Một chiếc khăn đột ngột bịt chặt miệng mũi tôi.

Mùi hăng hắc xộc thẳng mũi.

Tôi… mất ý thức.

Khi tôi tỉnh lại lần , đã thấy nằm một căn nhà giữa núi rừng.

Căn nhà được xây bằng đất vàng, tôi bị ném một đống rơm khô, bên vừa ẩm thấp vừa bẩn thỉu, nhìn thôi cũng thấy rợn người.

Có một cửa sổ , miễn cưỡng thì cũng có thể chui ra được một người.

chúng hoàn toàn không sợ tôi bỏ trốn, bởi tay chân tôi đã bị xích sắt khoá lại, sợi xích vừa dày vừa nặng, một đứa con gái tôi bị khoá kiểu thì đến đứng còn khó.

nơi quỷ quái gì đây? Nghèo nàn tới mức này ?!

Con gà trống đi theo tôi trước vẫn chưa phát hiện tôi đã tỉnh, còn đang hăng say mổ chân tôi.

Hai chân tôi bị trói lại, tôi phải dùng hết sức mới có thể đá văng ra được, lăn lộn một lâu mới bò dậy.

Vừa đứng dậy, con gà béo liền nhảy tới trước mặt tôi, mở mồm cằn nhằn:

“Này , chẳng phải giỏi lắm à? cũng bị trói lại rồi?”

Tôi tức đến suýt đá lần :

“Bớt nói đi! Mày là gà thành tinh, không phải cũng bị người ta tóm để đây ?”

Con gà béo giương cánh loạng choạng, suýt lao tới mổ mặt tôi:

mà giống được chứ! Nếu hôm qua tôi không chạy nhanh, chắc đã xẻ thịt tôi rồi!”

“Đến đám cưới với chúng, tôi đảm bảo tôi đã thành món khai vị bàn tiệc rồi!”

“Chỗ này toàn lũ xấu xa, có con gà cũng không tha đúng là ác độc thật!”

Tôi nghe đến liền nhức đầu, đúng ấy, bên ngoài vang tiếng bước chân.

Con gà trống lập tức bay vù qua cửa sổ trốn mất.

Còn tôi thì không muốn chúng phát hiện đã tỉnh, liền nhắm mắt giả vờ bất tỉnh tiếp.

Ngoài cửa vang tiếng đàn ông nói chuyện:

“Nhị tẩu à, chúng ta là người quen lâu năm rồi. Con này là sinh viên đại học, trẻ trung xinh xắn.”

“Thằng Bảo Sinh nhà là tôi nhìn lớn , tôi mà không quý thì nỡ bán cho nhà ?”

“Một giá thôi vạn, cũng biết con trai tôi sắp lấy vợ rồi. muốn thì đưa , tôi gả con cho nhà . Không thì để tôi giữ lại, vợ thằng con tôi.”

Người phụ nữ kia do dự một , cuối cùng cắn răng:

vạn thì vạn!”

Tôi choáng váng !

Tôi đáng giá tới !

vạn tệ lận đấy!

Nên biết là người tôi giờ còn hai đồng xu lẻ đủ đi buýt, WeChat lẫn Alipay cộng lại có 36.82 tệ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương