Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
May mà Liễu Vân Thanh nhận hết lỗi về , một chịu trận, bố mẹ tôi mắng cho một trận.
Cô ấy nói sau thi đại học xong sẽ về hủy , dẫn gia đình đây bàn cưới hỏi, bảo tôi cô ấy hai tháng.
Tôi không .
Nhưng bố mẹ kéo tai tôi, dặn không phụ lòng cô ấy.
Tôi có chút chột dạ, không dám nói .
Nếu để bố mẹ thật thế , chắc chắn tôi không thoát khỏi trận đòn.
Buổi tối, mẹ tôi cuối cùng mềm lòng.
Bà đưa cho tôi một chiếc tay bằng vàng gia truyền dành cho con dâu, bắt tôi đem đến cho Liễu Vân Thanh.
Tôi lẩm bẩm không chịu đi, mẹ tôi liền nhỏ giọng cảnh cáo:
“Vương Xuân Sinh, đừng tưởng mẹ không con dạng !”
“Tiểu Vân không loại này, chắc chắn con quấn quýt, ép buộc nó! Một thằng con trai lớn như con, có con gái cưỡng ép? có như vậy, con chịu trách nhiệm, thằng đàn ông sống cho đàng hoàng!”
“Giờ ăn xong lại chối bỏ đúng không?”
Không thoát nổi đôi mắt sắc sảo của mẹ.
Tôi đành cầm lấy chiếc tay, cắn răng đi phòng của Liễu Vân Thanh.
Cô ấy đang thu dọn đồ đạc.
Tôi đặt chiếc tay bàn.
“Mẹ tôi bảo tôi đưa cho cô.”
Tôi định đi , nhưng Liễu Vân Thanh dang tay, chắn cửa lại.
“Anh đeo cho tôi.”
Tôi cô ấy kẹp giữa cánh tay, cúi đầu không chịu thua, trừng mắt cô ấy.
Dù vừa bố mẹ tôi mắng một trận, cô ấy vẫn rất ngang ngược:
“Nếu không, tôi sẽ mách.”
Cô ấy nghĩ một chút bổ sung:
“Mách với bố mẹ anh.”
Tôi tức sôi máu!
“Liễu Vân Thanh, cô thật quá đáng! Chúng ta nói không mách lẻo nữa cơ mà, cô… cô trí thức, sao có thể nuốt lời chứ?”
“Chúng ta không nói như vậy.”
“Tôi chưa bao giờ hứa.”
Tôi nghĩ lại.
Dường như cô ấy thật sự chưa từng hứa.
Đáng ghét! Hồi đi học, tôi ghét nhất mách cô giáo!
Trước sức ép của cô ấy, tôi đành ngồi xuống giường, tự tay đeo chiếc tay cho cô ấy.
Tôi cầm lấy bàn tay cô ấy, cẩn thận đeo chiếc cổ tay trắng trẻo, mảnh mai đó.
Trong lòng tôi không hiểu sao lại có chút khẩn trương.
những dòng chữ lộn xộn hiện xung quanh, tôi không nhịn hỏi:
“Liễu Vân Thanh, tại sao cô lại nói này?”
“Nếu cô không nói, về cô vẫn có thể tiểu thư giàu, cưới Hạ Trình Hiên. Tôi sẽ không nói , sẽ không ai .”
“Còn anh thì sao?”
“Tôi cứ tiếp tục sống cuộc đời của thôi. Đến lúc, tôi sẽ chọn một đến mai mối .”
Giọng cô ấy đột nhiên lạnh lùng pha chút hung dữ:
“Không !”
“Vương Xuân Sinh, anh không với khác!”
Tôi không vui:
“Liễu Vân Thanh, cô dựa đâu mà cấm tôi? Cô sắp về để , lại không cho tôi à?”
Cô ấy có vẻ tức giận:
“Vương Xuân Sinh, anh không nghe tôi vừa nói sao? Tôi sẽ về hủy , đến đây hỏi cưới anh!”
Tôi khẽ siết lấy cổ tay đang đeo chiếc vàng của cô ấy.
“Không cần đâu, Liễu Đại tiểu thư. họ Vương và Vương Xuân Sinh tôi đều không xứng với cô.”
“Tôi chỉ một tên quê mùa. Trước đây tôi cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, sau này sẽ không vậy nữa.”
“Cô về đi, đừng nói mấy lời này để gạt tôi nữa. Tôi sợ sẽ mãi, đến thành một lão già cô đơn…ưm ưm.”
Chưa kịp nói hết câu, Liễu Vân Thanh nhào đến, chặn miệng tôi bằng một nụ , ép tôi xuống giường.
Cô ấy đến mức tôi không thở nổi, cố đẩy cô ấy .
Nhưng Liễu Vân Thanh giữ chặt cổ tay tôi, áp trán trán tôi, nói:
“Chỉ hai tháng thôi, Xuân Sinh. Chỉ cần tôi hai tháng thôi.”
Đôi mắt cô ấy ánh một sự dịu dàng, sâu thẳm như con hồ ly đầy mê hoặc, ánh đầy ý định chiếm hữu như nuốt trọn tôi.
cô ấy, tôi bỗng thấy… hơi sợ.
Liễu Vân Thanh rời đi.
Bố mẹ tôi nhất quyết bắt tôi tiễn cô ấy ga tàu.
Cô ấy chiếc tàu hỏa, lại tôi, đột nhiên mỉm cười.
Tôi chắc cô ấy đang cười nhạo tôi từng nói tàu hỏa chạy nằm.
Tôi lườm cô ấy một cái, không nói “tạm biệt”.
Tôi không cô ấy.
Nhưng lại không thể kiềm chế việc lặng lẽ đếm ngày.
thi xong, điền nguyện vọng, công bố quả.
Rõ ràng tôi chẳng thích đọc sách, nhưng những thông tin này luôn lọt tai tôi.
Không ít bà con và trí thức trẻ sau kỳ thi trở về.
Có đậu, có rớt.
Nhưng ai nhắc đến Liễu Vân Thanh.
Họ nói cô ấy thi rất tốt, nhận trường đại học hàng đầu ở Bắc Kinh.
Bố mẹ tôi nghe xong, vừa mừng vừa lo.
Ngày cuối cùng của hai tháng hẹn, cô ấy vẫn không đến.
Tối hôm đó, bố ngồi trước cửa hút thuốc, mẹ cúi đầu không nói .
Còn tôi, trốn trong phòng, mở mắt suốt cả đêm đến sáng.
Tôi quyết định .
Chỉ một đêm nay thôi, lần cuối cùng. Ngày mai, tôi sẽ hoàn toàn quên Liễu Vân Thanh.
Thực tôi luôn , chiếc tay vàng rẻ tiền kia không hề hợp với cổ tay trắng trẻo, sạch sẽ của cô ấy.
giống như tôi, chưa bao giờ xứng với một “thiên nga trắng” như cô ấy.
Tôi , thiên nga bay đi, đương nhiên sẽ không trở lại ao nhỏ của một con ếch.
Khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn.
Tôi không thế mới có thể đứng cạnh cô ấy.
Tôi không ôm giữ những ký ức đau thương này, không lãng phí cuộc đời trong chờ vô vọng.
Cô ấy hứa với tôi, nhưng không giữ lời.
Với tính khí trước đây của tôi, chắc chắn sẽ đi tìm cô ấy để đòi một lời giải thích.
Nhưng bây giờ, nghĩ đến những đạn mạc từng nói về tương lai, tôi lại không dám.
Tôi kể với bố mẹ về quyết định của .
Theo dõi Thế Giới Tiểu Thuyết trên KhỉD để cập nhật truyện mới nhất nhé