Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8pcs6iBct1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

5.

qua nói ngươi vài câu, không ngờ ngươi lại để bụng, chẳng nói chẳng rằng, cứ như vậy một bỏ đi. căn nhà tối om, ta sợ hãi đêm, cứ lo ngươi xảy ra chuyện gì nên sáng sớm nay đã xóm láng giềng cùng đi ngươi đấy!”

Tân nương của Sơn Thần bị ném xuống vực sâu như vậy, sao còn sống được ?

Ta nhếch mép, để lộ vẻ mặt hối lỗi: “ qua ta bận rộn ngày, lại không được uống một giọt nước nào, đói đến hoa chóng mặt, muốn về nhà chút gì bỏ bụng, ta nhớ đã nói thím rồi.”

Bùn đất còn có ba phần huyết tính, thỏ cùng đường cũng sẽ cắn người. Nhưng vừa cười toe toét, chóp mũi đã ngửi thấy hương mai thoang thoảng, vô cùng quen thuộc.

Là khổ chủ đến tận cửa rồi!

Ta rụt cổ, chẳng dám liếc ngang liếc dọc, mong giảm bớt sự tồn tại của bản thân.

“Thân thể của Quỳnh yếu ớt, ngày thường nhờ chư vị chiếu cố.”

qua ta mệt mỏi, thật sự buồn ngủ không chịu nổi, chi bằng nay giải tán tại đây. Ngày khác Quỳnh sẽ đích thân đến cửa bái tạ.”

Quỳnh là tên đầy đủ của ta, người quen đều ta là Mai Nương. Trừ người cha nằm dưới ba tấc đất kia, đã lâu lắm rồi chẳng còn ai ta là Quỳnh .

Ta chột dạ ngó ra bên ngoài vài , vừa vặn trông thấy một vạt áo màu lam nhạt như mây mù ở đằng xa. Buồn cười c.h.ế.t , ta căn bản không dám thẳng. Ta cúi đầu giả vờ bình tĩnh, khẽ khom người hành lễ cáo từ.

Tạ Miễn vẫn luôn im lặng đi theo sau thím Tạ, bỗng nhiên bước lên đỡ lấy khuỷu ta. Ta lùi lại một bước, nhẹ nhàng gỡ hắn ra.

Hắn ta, suy nghĩ một hồi rồi mím môi: “ qua là ta say rượu nói lỡ , nàng đừng để lòng.”

“Nàng yên tâm, ta và nàng…”

Ta vội vàng cắt ngang hắn còn chưa nói hết: “Tạ tử nói đùa rồi, đều là xóm láng giềng, đương nhiên ta sẽ không để lòng.”

Vừa ngẩng đầu lên, ta bắt gặp một đôi đào hoa xuyên qua đám đông đang về phía ta vẻ như cười như không. Đôi môi người nọ khẽ mấp máy, giống như đang nói: “ được ngươi rồi.”

Tạ Miễn bỗng sững người, hai lông mày từ từ nhíu lại, vẻ hoảng hốt chợt lóe rồi biến , nhanh đến mức không ai nhận ra: “Trước kia, nàng vẫn ta là Tử Tiên.”

6.

xóm láng giềng cũng lượt tản đi, còn lại người nọ đứng sừng sững ở đó tựa như cây tùng xanh. Ta đóng cửa lại, ấn trái tim đang đập thình thịch trở về rồi lại cửa, thò nửa đầu ra một .

Chẳng có gì !

Ồ, hóa ra là ảo giác!

Thật là tự dọa !

Ta ngồi phịch xuống đất, thở phào nhẹ nhõm.

“Á! Có quỷ à!”

Ta bị quỷ ám rồi.

Ban đêm, có một bàn lạnh lẽo vuốt ve khuôn mặt ta, giọng nói trẻo tên ta, chậm rãi, dịu dàng mà ai oán. Ta muốn ra xem nhưng mí nặng trĩu, nào cũng không ra được. Vị tử đó, chẳng lẽ không phải người, mà là quỷ?

Đêm khuya thanh vắng, người nhà ai lại đến chốn hoang vu để ngắm mai thưởng tuyết?

Sáng sớm sau, ta đến từ đường, bên thờ một bài vị, chính à bài vị của cha ta. Ta khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ, cầm quả táo trên bàn thờ lên, cắn một miếng.

“Rộp, rộp, rộp, năm xưa là người nói Tạ Miễn là người đáng tin cậy, nhất quyết định hôn ước cho con.”

“Rộp, rộp, rộp, sớm biết đã không nghe người, ai ngờ duy nhất nghe người lại nhảy vào hố lửa.” 

“Rộp, rộp, rộp, người rồi chẳng còn vướng bận gì, bỏ mặc con lại một chịu khổ.”

“Rộp, rộp, rộp, cha ơi! Người không thể mặc kệ con, nếu người đánh thắng được thì đánh cho tên tử kia hồn phi phách tán; nếu đánh không lại thì quỳ xuống dập đầu tạ lỗi nhiều thêm vài cái người ta.”

“Mai Nương, Mai Nương cửa!”

Vài tiếng ầm ầm cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của ta, ta vội vàng xách váy ra ngoài. Cũng may ta nhanh, nếu không cửa nhà ta đã bị đạp đổ rồi.

“Sao lại đến muộn ? lỡ việc của ta, ngươi lấy gì bồi thường?”

Người đến là gã sai vặt nhà họ Tạ.

7.

“Tú tài lão gia nhà ta mời cô nửa tháng sau đi ngắm mai.”

Hắn miệng nói giọng điệu ban ơn, như thể ta được hưởng lợi lộc gì to tát lắm.

“Đúng rồi, tháng trước còn chưa trả cho ta, nay ngươi trả luôn tháng và tháng sau đi, khỏi để ta qua lại.”

Vốn dĩ là nể tình hai nhà có hôn ước, coi như người một nhà nên mới hết lòng giúp đỡ. Giờ hôn sự đã hủy, ai còn muốn kẻ chịu thiệt. , Tạ Miễn chủ động mời ta đi ngắm mai, chắc là muốn lén trả lại sính lễ cùng hôn thư. Nếu ta cầm giấy tờ đến hắn, hẳn là có thể đòi lại số chu cấp bao năm qua. Như vậy coi như không ai nợ ai.

Còn về phần thím Tạ, ta vạn không dám duỗi đòi , Diêm Vương dễ hầu, tiểu quỷ khó chơi, lỡ như chọc giận bà ta, không biết bà ta sẽ ra chuyện gì . Việc của bề trên cứ để bề trên giải quyết, cứ để cha ta đi nói lý lẽ thím Tạ thì hơn!

lỗ mũi tối om om của hắn, ta trợn trắng : “Giờ ăn xin cũng vênh váo sao? Thói đời quả nhiên thay đổi rồi!”

“Ngươi… ngươi…”

Hắn dường như tức điên lên vì nói của ta, ta đầy căm hận:

“Còn tưởng con gái của tiên sinh dạy học tư thục là thứ gì, nào ngờ cũng hạ tiện như đám kỹ nữ thanh lâu, giỏi dùng mấy trò lạt mềm buộc chặt dụ dỗ người khác.”

“Tiếc là tú tài nhà ta không thèm để ý đến ngươi, cũng là số ngươi , tuy tiện nhặt bừa cũng vớ được một tú tài, bỗng nhiên đựợc hưởng lợi lớn như .”

“Phận đàn bà thì phải biết điều, đừng có chọc giận quý nhân, đi nhân duyên , đến lúc đó có hối hận đến ruột gan thối rữa, có vung bao nhiêu cũng chẳng ai nói giúp ngươi nửa đẹp.”

Ồ, đòi không biết xấu hổ à!

“Sao ngươi không soi gương xem là cái thá gì?”

Ta “cạch” một tiếng đóng sập cửa phòng, tiện ném quả táo đang ăn dở ra ngoài.

Tùy chỉnh
Danh sách chương