Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UsYu4WjhY

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

8

23

“Những đó… đều không phải là của ta.”

Câu nói đột ngột của hắn khiến ta có chút bối rối.

“Hôm đó, nghe nàng phủ nhận ước của chúng ta, ta nghĩ nàng nghe được những ta nói, lòng sinh ra oán hận, lại cũng có chút kinh hoảng.”

“Nhưng ta không tin nàng sẽ từ bỏ ước của chúng ta, nàng là người nghe bá phụ nhất, ta tin chắc những nàng nói đều là nói lúc tức giận, đợi nàng hết giận sẽ ổn thôi.”

“Nhưng mà từ đó về sau, nàng không đến tìm ta nữa.”

Ánh Tạ Miễn nghiêm túc và thẳng thắn, hắn ta như muốn phơi bày toàn bộ nội tâm mặt ta.

“Ồ…”

Một âm thanh lạc lõng phá vỡ bầu không khí lúc này, cũng coi như cứu vớt ta.

“Ta đến không lúc ?”

Thôi Nguỵ bưng một đĩa bánh hoa mai vừa ra lò, là vực sâu thăm thẳm, khóe miệng nhếch một nụ lạnh. Ta chạy vội tới nhận lấy đĩa bánh tay hắn, cảm thấy xung quanh đều yên tĩnh, khi về phía hắn như rơi vào một vòng xoáy sâu thẳm.

“Mới phát hiện đĩa bánh lúc nãy cho nhầm muối thành đường, thử cái mới ra lò này .”

Thôi Nguỵ thản nhiên nắm tay ta, cứ ngang nhiên kéo ta ngồi xuống mặt Tạ Miễn. Thấy ta nửa ngày không có động tĩnh, hắn thậm chí còn cầm một miếng bánh hoa mai đưa đến bên miệng ta.

“Được lắm! Ta đã nói cho ngươi uống hợp hoan tán mạnh như vậy mà vẫn như không có việc ?”

“Hóa ra đã sớm là đồ hư hỏng rồi, gian phu đã dám tự tiện nghênh ngang vào rồi.”

Tạ không biết đã đến từ lúc nào.

Nào ngờ ánh Tạ Miễn bỗng đỏ hoe, hắn túm chặt lấy tay Tạ vung đang định đánh ta: “Mẹ nói , mẹ còn cho nàng uống Hợp Hoan Tán?”

khi bà Tạ xông đến, Thôi Nguỵ đã vững vàng che chắn ta phía sau, cho dù không có Tạ Miễn ngăn lại thì cái tát kia cũng rơi xuống người ta được.

Tạ đắc nói:

“Phải thì ? Ta là trưởng bối của nó, muốn làm nó thì làm, huống hồ giờ đã là tú tài lão gia, nó là một thôn phụ quê mùa, làm xứng ?”

“Người… người… người…”

Tạ Miễn lắp bắp hồi lâu, cuối cùng cũng nói được , suy sụp ngồi phịch xuống ghế, ánh đỏ ngầu. Như sợ lửa chưa đủ lớn, Thôi Nguỵ lại đổ thêm dầu vào lửa:

“Đầu tháng bảy, ta và Mai nương thành , có chút rượu nhạt, mong rằng, ừm, tú tài lão gia nể mặt.”

Chuyện này hắn cũng bàn bạc ta!

Nhưng cần bị ánh mà không kia lườm một cái, ta liền nuốt lại tất những định nói.

24

Ta vốn tưởng Thôi Nguỵ nói đùa, nào ngờ hắn thật sự dự định đầu tháng bảy thành ta.

“Đầu tháng bảy là ngày tốt, thích hợp cưới gả, sau khi thành vợ chồng nhất định thuận hòa, tình cảm mặn nồng.”

“Hơn nữa, nàng cái cũng mặc kệ, có tư cách trỏ, ra chỗ khác chơi .”

Thôi Nguỵ bận rộn tối tối mũi, lòng ta lại dâng một chút áy náy.

, cái này để đây, nhẹ thôi nhẹ thôi, đừng làm hỏng của ta.”

Cũng không biết là thứ , từng hòm từng hòm được khiêng vào sân, suýt nữa thì hết chỗ đặt chân. Quá mức tò mò, ta cũng nhàn rỗi bèn ghé lại , không thì thôi, xong thì giật mình. Chi chít toàn là thoại bản.

Đợi đến khi Thôi Nguỵ chú tới bên này thì đã muộn.

“Những thứ này, lẽ toàn là…”

Mặt và tai Thôi Nguỵ hơi ửng đỏ:

phải nàng thích , ta đặc biệt tìm cho nàng đấy, hòm này, hòm kia, bên kia nữa, đều là thoại bản.”

“Còn lại là vàng bạc châu báu, gấm vóc lụa là các loại.”

Ta tùy tay lấy một quyển ra, lật lật vài trang, suýt nữa thì lăn bò:

, ta thích, chàng quyển 《Truy Thê Bảo Điển》 này , mép sách cong rồi, ồ, bên còn có chữ viết tay…”

“Nàng còn nữa ta giận đấy.”

Thôi Nguỵ giật lấy quyển sách tay ta, tức giận véo mấy cái vào eo ta. Hắn ta, khẽ má ta: “Món ăn cho lễ đã xong rồi, nàng mau nếm thử , đừng đây quấy rối ta nữa.”

“Thủ đoạn trả thù vụng về.”

Ta lẩm bẩm, tim đập thình thịch.

“Mai nương,” Thôi Nguỵ đột nhiên gọi ta, “Nếu ta không còn là Sơn Thần nữa, nàng còn muốn gả cho ta không?”

25.

Tạ Miễn vậy mà cũng sắp thành rồi. Cưới Vương viên ngoại, là vị tân nương được chọn đó cho Sơn Thần.

Ngày thành lại trùng ngày của ta. Ta chung Thôi Nguỵ lâu rồi, cũng biết hắn nhỏ nhen hay ghi thù, mà ta lại cứ thích chọc ghẹo hắn.

“Tân nương của chàng sắp gả cho Tạ Miễn rồi kìa.”

Thôi Nguỵ lạnh một tiếng: “Vị phu của nàng cũng sắp cưới người khác rồi! Không , là hắn rể.”

rể?

rể!

Tạ Miễn người kiêu ngạo như vậy, mà lại rể!

Ta ôm lấy cánh tay Thôi Nguỵ, hào hứng hắn: “Mau kể cho ta nghe nào.”

“Hừ!”

Lại giận rồi!

Ta giơ ba ngón tay , nghiêm mặt nói: “Ta sai rồi, lần sau ta không nữa, ta thề, nếu không thì để ta ra đường nhặt được vàng!”

Thôi Nguỵ khẽ liếc ta.

Vẫn là nói ra.

Vương viên ngoại lớn tuổi mới sinh được , lại là duy nhất nên được cưng chiều từ bé. Chuyện sự lại càng kén chọn, lại, giàu thì không tới, nghèo thì lại chướng , cứ mà lỡ dở.

Vì chuyện của Tạ, vùng ai dám gả cho Tạ Miễn nữa. Không biết bà mối lại se duyên cho hai người này, tiểu thư họ Vương lại thật sự vừa Tạ Miễn. Dù Tạ Miễn có tài có sắc, ngoại trừ bà mẹ không ra , cũng còn khuyết điểm nào khác.

“Hôm , mẹ của Tạ Miễn còn đến mượn tiền lo sính lễ, bị ta đuổi rồi.”

“Chắc là không lo được sính lễ nên đổi thành rể.”

Thôi Nguỵ ôm ta, thản nhiên nói.

Tạ Miễn lại đồng ?”

Tính tình Tạ Miễn như vậy, mà lại đồng rể, thật là mặt trời mọc đằng Tây.

“Đồng ? Hắn còn biết mẹ mình đã gả hắn rồi.”

“Hả?”

Ta kinh ngạc vô cùng, vô thức há hốc mồm, Thôi Nguỵ nhanh tay nhét vào miệng ta một miếng bánh. Vẫn là bánh hoa mai do chính hắn làm.

vì hôm đó ta lỡ miệng khen một câu: “Bánh hoa mai này làm ngon thật! Còn ngon hơn bánh ngoài tiệm.”

Bánh hoa mai! Bánh hoa mai! Lại là bánh hoa mai! Giờ ta hận cái bánh hoa mai này đến nghiến răng nghiến lợi.

“Những bằng chứng nàng thu thập được, định làm nào?”

Ta vốn định thu thập chứng cứ, muốn đến công đường đối chất cùng Tạ, nào ngờ càng điều tra lại càng kinh hãi. Những năm qua, bà ta đã lần lượt bắt cóc không ít cô , có người bị bán vào giàu làm nô làm tì, có người bị bán đến vùng quê hẻo lánh sinh đẻ cái, có người bị bán vào thanh lâu chịu nhục nhã…

Những cô đó đều giống như ta, là lành chất phác..

“Ta không biết.”

“Chờ sau khi Tạ Miễn thành rồi hãy tính.”

Ta Thôi Nguỵ, đồng tử run . hắn là Vương viên ngoại cũng có dính líu đến chuyện này. Nhưng Vương viên ngoại nổi tiếng là người tốt, là bậc nghĩa sĩ có tiếng.

“Cho nên ta mới nói nàng ngốc.”

“Kẻ có thể làm ra chuyện tế sống người, tìm người mạng, có thể là người tốt?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương