Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UsYu4WjhY

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Từ khi nhập học tới , tôi vẫn luôn luyện tập taekwondo, nên cú tát vừa rồi thật sự không nhẹ. Nghiêm Cầm bị đ n đến sững người, ôm má đứng đơ ra giữa phòng.
Ngay cô giáo phụ đạo cũng bị hành động của tôi dọa cho choáng váng, vội vàng quát lên:
“Hàn Tùng Tuyết! làm gì thế? Có giáo viên ở đây mà cũng dám đánh người? Quá đáng rồi đấy!”
Tôi quay sang trừng mắt nhìn cô ta:
“Cô ơi, nếu có người mắng chửi cha mẹ cô là lừa đảo, là kẻ lừa gạt, cô có đ n không?”
Cô giáo nghẹn lời, ngớ người vài giây, rồi nói tiếp, giọng dịu :
“… cũng không thể ra tay trước mặt giáo viên được.”
Tôi hừ một tiếng, ngẩng :
“Được thôi, vậy bây nói chuyện nghiêm túc nhé. Chẳng phải gọi phụ huynh hai bên sao? Bố đến rồi. Còn bố của bạn ấy đâu?”
Nghiêm Cầm vẫn đang che má, kịp hoàn hồn. Cô giáo vội đỡ lời thay:
“Bố của Nghiêm Cầm là tổng giám đốc, bận rộn lắm, chắc phải chờ thêm một lúc nữa mới đến được. Trong khi chờ, chúng ta nói chuyện của trước vậy.”
Tôi lườm một cái:
“Không phải nói hai bên đều phải có mặt mới giải quyết à? đợi.”
Lúc này Nghiêm Cầm mới gượng lại được tinh thần, vừa ôm mặt vừa mắng chửi ầm lên:
“Hàn Tùng Tuyết! Mày dám đ n tao! Từ tới tao từng bị ai đánh ! Chờ đấy! Đợi bố tao đến, xem ấy xử lý mày thế nào!”
Tôi lườm lại, cô ta rùng mình một cái.
Bố tôi căng thẳng quá thì đứng ra làm dịu không khí:
“Thôi nào, Tùng Tuyết, con làm quá rồi đấy. Cô này là bạn học của con, không được ẩu đả lung tung. Cô giáo à, chuyện này là do tôi dạy con tốt, mấy cái chuyện ma quỷ bùa chú tôi chỉ kể cho con nghe cho vui thôi. Không ngờ nó lại tưởng thật. Mong cô đừng để bụng. Này, bạn , cháu không sao chứ? Tùng Tuyết làm vậy là nó sai rồi, nhà tôi sẽ dạy lại con.”
Bố tôi nói vậy càng khiến Nghiêm Cầm nổi đóa:
“ Cô ta ứ c i ế p tôi? Tôi là đại tiểu thư nhà họ Nghiêm mà bị con nhà quê này đ n ? Được! Tôi sẽ báo cảnh sát! Hàn Tùng Tuyết, một cái tát này đủ để mày vào toò rồi! Nếu nay mày không quỳ xin lỗi, tao tuyệt đối không bỏ qua!”
Nói rồi cô ta móc điện thoại ra chuẩn bị gọi 110.
Ngay lúc , bên ngoài vang lên một giọng nam trầm thấp:
“Cầm Cầm, có chuyện gì vậy con?”
người đến, cô giáo phụ đạo vội đứng bật đón:
“Tổng giám đốc Nghiêm, ngài đến rồi à? Không có gì nghiêm trọng đâu ạ, chỉ là hiểu lầm của sinh viên thôi…”
Nghiêm Cầm như gặp được cứu tinh, sà vào lòng cha, khóc lóc:
“Bố! Con bị con này đ n ! Nó mê tín dị đoan trong ký túc xá, còn dám chửi bới con, bố phải thay con đòi lại bằng!”
Tổng giám đốc Nghiêm – bố cô ta hung dữ trừng mắt nhìn tôi, ngay sau , ánh mắt lại chuyển sang nhìn chằm chằm bố tôi – rồi… mặt ta biến sắc, ánh nhìn đầy kinh hãi.
10
Tổng giám đốc Nghiêm sững người mấy giây, rồi bất ngờ bước nhanh tới, mặt đầy nụ cười niềm nở:
“Trời ơi! Hàn đại sư! Không ngờ lại gặp ngài ở đây! Con tôi không hiểu chuyện, đắc tội với ngài, ngài đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ nhé!”
Tôi và cô giáo: “???”
Nghiêm Cầm: “………”
Bố tôi cười ha hả bắt tay ta:
“Nghiêm tổng, là trùng hợp quá. Hóa ra đây là con à? Đều là người quen, chuyện mà làm to thì ngại quá. Thôi thì, chuyện gì cũng có thể nói nhẹ nhàng, không cần làm phiền thầy cô.”
Nghiêm tổng gật liên tục, quay sang cô giáo nói:
“Cô giáo à, nay chuyện này là lỗi bên tôi, cô cứ coi như có gì xảy ra. Chúng tôi sẽ tự giải quyết riêng, không làm phiền cô thêm nữa.”
ta vỗ vai con một cái:
“Cầm Cầm, còn không mau xin lỗi Hàn đại sư và bạn học của con ?”
Nghiêm Cầm như bị sét đánh, mặt trắng bệch như tờ giấy:
“Bố? Con bị đ n mà… con…”
ta vung tay đập mạnh hơn:
“Không nghe hả? Xin lỗi ngay!”
Nghiêm Cầm cắn môi, gằn ra từng chữ:
“Hàn… Hàn đại sư, xin lỗi…”
Bố tôi vẫn cười:
“Thôi thôi, chuyện , tôi không chấp. con cũng phải xin lỗi bạn học của mình kìa.”
Nghiêm tổng quay lại quát:
“Còn không mau xin lỗi bạn học?”
Nghiêm Cầm mặt nhăn nhó, cúi gằm , nghiến răng:
“…Xin lỗi.”
Tôi lườm một cái:
“Tôi không chịu nổi xin lỗi của cô đâu. Mới nãy còn doạ báo cảnh sát, còn đòi tôi quỳ nhận sai. cô còn mặt mũi xin lỗi tôi sao?”
Nghiêm tổng mặt lạnh như tiền:
“Quỳ xin lỗi!”
Bố tôi vội can:
“Thôi thôi, chuyện mà. Hai đứa đều là bạn học, sau này còn gặp nhau, không nên làm rùm beng. Nghiêm tổng, anh khách sáo quá rồi.”
Nghiêm tổng thở phào, quay sang tôi và bố tôi cười:
“Hàn đại sư, trưa nay tôi đặt chỗ ở nhà hàng Vọng Vân Lâu, mời thầy và tiểu thư cùng ăn bữa cơm. Coi như tôi chuộc lỗi cho con mình.”
11
Trên bàn tiệc, tôi mới hiểu rõ toàn bộ sự thật.
Hóa ra gần đây ty của Nghiêm tổng bị “đụng phong thủy”, âm khí nặng, vận khí dốc. ta nghe bố tôi là thầy phong thủy nổi tiếng, từng được nhiều đại gia mời xem trạch – nên mới nhờ người giới thiệu để cầu cứu.
phần chuyện đổi mệnh, chính là do Nghiêm Cầm liên hệ với một đệ tử của bố tôi, muốn nhờ người này làm nghi lễ âm hôn đổi vận. lúc người là anh họ tôi – nên nhắn tin báo cho tôi biết để xử lý.
Cũng chính vì vậy mà tôi mới cố ý “dẫn dụ” Nghiêm Cầm bước vào cạm bẫy, đưa cho cô ta chiếc áo khoác có sẵn bùa và bát tự – khiến cô ta tự đeo dây buộc mình, gả nhầm cho lão sắc quỷ.
Nghiêm Cầm pha thai, bị sắc quỷ hút dương khí, lại còn dâng luôn vận may đổi mệnh cho tôi, chẳng trách bây … đến ngồi cũng không nổi.
Còn tôi thì… thi cử thuận lợi, học bổng sắp tay, bố thì tư thành , tài lộc ùn ùn kéo đến, kiểu cá chép hóa rồng.
Buổi tối trở lại ký túc xá, Nghiêm Cầm ngập ngừng bước tới, bưng ly trà sữa đưa cho tôi:
“Tùng Tuyết… chuyện trước đây là tớ sai. Cậu rộng lượng bỏ qua cho tớ được không?”
Tôi cười ngọt ngào:
“Cầm Cầm à, cậu nói vậy là tớ vui rồi. Bố cậu và bố tớ là bạn bè, chúng ta ở cùng phòng, không cần làm lớn chuyện. Uống trà sữa cái ~”
Tôi cầm ly trà sữa, tu ừng ực một hơi cạn sạch.
Nghiêm Cầm nhìn tôi chằm chằm, cười ngày càng quỷ dị…
12
Tối , tôi đang ngủ ngon thì chợt ngửi mùi cháy khét kỳ lạ.
Tôi mở mắt ra, thì Nghiêm Cầm đang quỳ giữa phòng, hai tay chắp lại, miệng lẩm bẩm không rõ, bên dưới chân cô ta là một tờ phù chú đang bốc cháy.
Tôi nở nụ cười nhạt, xoay người đắp chăn, tiếp tục ngủ.
Không ngờ sáng sau tỉnh , tôi lại toàn thân vô lực, nặng như chì, người yếu ớt như bị hút sạch sức sống, đến ngồi cũng khó khăn.
Tôi giả vờ yếu ớt nói:
“Cầm Cầm ơi… mình mệt lắm, chắc bị bệnh thật rồi. nay có đại giảng đường, nếu thầy điểm cậu giúp mình báo nhé…”
Nghiêm Cầm lúc này tinh thần phơi phới, mặt mày rạng rỡ như vừa ăn gà rán xong:
“Cậu yên tâm nghỉ ngơi ! Việc này để tớ lo!”
Vừa cô ta rời khỏi phòng, tôi liền bật , lấy phù chú mà bố để lại, đốt thành tro rồi hòa vào nước uống.
Mùi vị khét lẹt, vừa uống vào là cổ họng như bị cạo bằng giấy ráp, đầy vài phút, toàn thân tôi phục hồi, sinh lực dồi dào như từng xảy ra chuyện gì.
Tôi ôm sách đến , ngồi cuối giảng đường, thong thả đợi tiết học kết thúc.
Quả nhiên – buổi học không ai bị điểm .
lúc gần tan , Nghiêm Cầm đột ngột giơ tay:
“Thưa thầy, hình như nay Hàn Tùng Tuyết không đến , hay thầy điểm thử xem ạ?”
Thầy giáo nhíu mày nhìn cô ta, chuẩn bị mở sổ điểm thì tôi đứng bật :
“Thưa thầy, đây ạ!”
Tôi vẫy tay tươi cười chào .
ồ lên, thầy lườm Nghiêm Cầm một cái cháy mặt, ghi tên cô ta vào sổ rồi rời khỏi .
Tối phòng, Nghiêm Cầm nhìn tôi như gặp ma:
“Sao… sao cậu lại học được?”
Tôi lườm cô ta:
“Cậu nói sẽ giúp mình, sao lại đâm lén vậy? Nghiêm Cầm à, cậu thật sự rất ‘giỏi’ đấy.”
“Cậu…!” – Cô ta đến nghẹn lời, xách vali rời khỏi ký túc xá, quăng lại một câu:
“Sau này tớ không ở phòng này nữa!”
Thời gian trôi qua rất nhanh, kỳ thi cuối kỳ kết thúc.
Tôi vốn không ôn tập kỹ lắm, cứ nghĩ mình phải gồng để qua môn. Ai dè, đề thi vừa hay hết những gì tôi học, tôi làm bài trôi chảy như nước chảy mây trôi.
Kết quả bố – tôi là thủ khoa, còn Nghiêm Cầm thì… rớt thêm hai môn.
Tôi đang thu dọn hành lý chuẩn bị quê nghỉ Tết thì Nghiêm Cầm bỗng xông vào ký túc xá, mặt mũi như cái xác không hồn, tay run run cầm điện thoại gọi cho bố:
“Ba… sao có thể như vậy? Hàn đại sư không phải giúp rồi sao? Sao ty mình vẫn phá sản chứ…”
Điện thoại rơi bịch đất, cô ta ngồi sụp , như người mất hồn.
Tôi vừa huýt sáo vừa thu dọn hành lý, không thèm để ý.
Sau mở máy gọi cho bố tôi:
“Alo ba? Cái gì cơ? ty ba tư lên sàn rồi ? Woa, thế là con thành phú nhị đại thật rồi hả? Con muốn ngồi xe sang nhé, quê phải oách vào!”
Vừa nói xong, Nghiêm Cầm gào lên, xông tới đè tôi giường:
“Hàn Tùng Tuyết! Vì sao chứ? Tại sao bố tôi phá sản còn bố cô lại phát tài? Tại sao tôi lại xui còn cô thì lên hương???”
Tôi đạp cô ta ra, thản nhiên phủi bụi:
“Vì sao à? Chính cô đổi mệnh với tôi, quên rồi sao?”
Nghiêm Cầm tròn mắt:
“Không thể nào… sao cô biết được???”
Tôi cười nhẹ:
“Ngay khi nhận được phong bao lì xì , tôi biết liền. Là tiền mua mệnh.”
Nghiêm Cầm hét lên:
“! Là tôi đổi mệnh với cô! tại sao tôi vẫn xui như chó!?”
Tôi cười to hơn:
**“Vì cô là mệnh cá chép may mắn trăm năm, lòng dạ thì đen như mực. Mệnh tốt mà tâm ác, tất sẽ bị phản phệ!”
“Cô đưa mệnh cho tôi – chính là việc đắn nhất đời cô rồi đấy!”
Tôi gom hết quần áo cũ quẳng vào thùng rác:
“Bố tôi là đại gia rồi, tôi cũng phải sống chất ‘con nhà giàu’ chứ!”
Quay nhìn Nghiêm Cầm vẫn ngơ ngác dưới đất, tôi hất cằm:
“À mà này, hỏi cô chút nhé: Làm sao để sống tốt vai trò ‘phú nhị đại’? Mới làm có kinh nghiệm, phải học hỏi từ ‘phú nhị đại thất bại’ như cô rồi. À mà tiện thể dạy tôi vài chiêu tiết kiệm tiền luôn nha~”
“Này, Nghiêm Cầm? Còn sống không? nói chuyện tiếp nè?”
—
[HẾT]