Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B5yAsZiNs

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

, cảm ơn cậu hôm nay đã đưa tớ đi bệnh viện, phong bao này cậu nhất định phải nhận , coi là tấm lòng của tớ.”

Vừa từ bệnh viện trở về, cùng phòng tôi – Nghiêm Cầm – đã nhét tôi một phong bao lì xì.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cô ta đã vẫy : “Tớ có việc, không tiễn cậu về đâu !”

Nói xong liền chui một chiếc taxi, biến mất không thấy tăm hơi.

Tôi nhìn phong bao trong , vừa tức vừa buồn cười.

Bố tôi là một thầy phong thủy nổi , tôi cũng học lỏm được không ít thứ.

Chỉ liếc một cái, tôi liền nhận ra đây là tiền mua mệnh.

Tôi cẩn thận lật đi lật lại phong bao, quả nhiên góc dưới bên phải có viết bằng bút đỏ ngày tháng năm sinh của Nghiêm Cầm.

Dòng chữ nhỏ đến mức nếu không cố tình để ý thì chẳng nhìn ra.

Tôi im lặng không nói nên lời.

Nghiêm Cầm đó mang thai ngoài ý muốn, trai vừa nghe tin liền lặn mất tăm.

Cô ta không dám nói với gia đình, van nài tôi mãi chịu đi cùng đến bệnh viện pha thai.

Cô ta chắc là sợ cơ suy nhược sau khi pha thai sẽ ảnh hưởng đến việc thi cuối kỳ và không giành được học bổng, nên nghĩ ra cái trò mất nết này: mua mệnh tôi để thay vận cho mình.

Cạn lời thật đấy, tôi tốt bụng đi cùng đến bệnh viện, cô lại muốn mua mệnh tôi?

Mà thôi mua cũng được đi, nhưng cô cũng quá keo kiệt rồi, chỉ có đúng 200 tệ, coi thường quỷ chắc?

Tôi cười lạnh một , dù gì tôi cũng là con gái của thầy phong thủy, muốn tính kế tôi, cô chọn nhầm rồi!

Không nói hai lời, tôi bắt xe đến nghĩa trang gần nhất.

Tiền mua mệnh không phải cứ đưa là có tác dụng, nhất định phải để bị “mua” dùng số tiền đó thì tính là hoàn tất giao dịch.

Tôi lượn lờ buổi trong nghĩa trang đến khi trời tối hẳn chọn được một ngôi mộ.

Tôi đã xem kỹ hết bãi mộ, chỉ có kẻ được chôn đây là một lão sắc quỷ, lúc còn sống làm đủ chuyện xấu xa nên giờ vẫn chưa được đầu thai, đang bị đày tầng mười tám địa ngục.

Chính là hắn đi, tôi rút phong bao ra, châm lửa đốt rồi vừa đốt vừa lẩm bẩm đọc sinh bát tự của Nghiêm Cầm.

à, chị em này chắc không , nhưng cô ấy từng thầm mến đấy. Sau khi chec, cô ấy khóc ngất đi mấy lần liền, hôm nay nhờ tôi đốt cho ít tiền tiêu vặt. Hai trăm tệ chẳng nhiều nhặn gì, nhưng là tấm lòng. Xài tiết kiệm nha, không đủ thì tìm cô ấy mà xin thêm .”

Lì xì cháy thành tro, tôi phủi đất đứng dậy về .

Vừa phòng, Nghiêm Cầm đã chạy tới.

, cậu tiêu hết phong bao chưa?”

Tôi gật đầu lia lịa: “Tiêu hết rồi, cảm ơn cậu nha.”

Nghe tôi nói vậy, cô ta lập tức cười rạng rỡ: “Hết là tốt rồi, cậu đi cùng tớ mà, chuyện này là điều tớ nên làm thôi.”

Nói xong thì chui lên giường đi ngủ.

Tôi nhìn cô ta đầy ẩn ý, con khốn, ngày vui của mày chỉ vừa bắt đầu thôi.

2

Sáng hôm sau, Nghiêm Cầm vẫn chưa thức dậy.

Thấy sắp trễ học đến nơi, tôi bèn vỗ nhẹ đầu giường của cô ta, lúc này cô choàng tỉnh.

“Á, sao thế? Đồng hồ báo thức của tớ không kêu à?”

Tôi nhún vai: “Kêu chứ, kêu suốt luôn. Tớ còn tưởng cậu nghe thấy rồi cơ.”

Nghiêm Cầm uể oải ngồi dậy khỏi giường, vừa lẩm bẩm vừa vươn vai: “Sao hôm nay tớ ngủ say thế nhỉ, mệt quá trời luôn.”

Tôi giả vờ lo lắng: “Cậu vừa làm xong một ca ph-ẫu th-uật lớn vậy, chắc chắn cơ yếu. Hay mấy hôm nay nghỉ học đi, nghỉ ngơi cho khỏe.”

Nghiêm Cầm lại tỏ vẻ nghi hoặc, nhỏ giọng thì thầm: “Không đúng lắm, mình đã mua mệnh rồi mà…”

Sau đó quay sang nhìn tôi: “ , cậu chắc chắn đã tiêu hết phong bao đó chứ?”

Tôi gật đầu chắc nịch: “Tiêu sạch rồi. Sao thế? Cậu cần tiền à, tớ chuyển thêm cho?”

Nghiêm Cầm xua liên tục: “Không không không, không có gì. Mình vẫn phải đi học, sắp thi cuối kỳ rồi, không lơ là được.”

Từ khi đại học, Nghiêm Cầm luôn đứng nhất lớp, tuy tôi chưa từng thấy cô ta học hành gì nhiều.

Sáng hôm đó, cô ta trông kém, cúi đầu rũ rượi, cứ gà gật suốt buổi học.

Đến trưa, khi về lại , Nghiêm Cầm nhìn thời khóa biểu rồi thở phào: “Chiều nay học đại giảng đường, tớnkhông đi nữa, thầy đó chưa từng điểm danh, tớ phải tranh thủ ngủ bù.”

Ai ngờ đâu, chiều hôm đó thầy lại hiếm hoi điểm danh, giữa hơn ba trăm sinh viên, lại gọi trúng tên Nghiêm Cầm.

Không thấy cô ta, thầy nổi giận: “ học kỳ tôi chỉ điểm danh đúng một lần, thế mà vẫn có trốn học! Điểm chuyên cần của cô ta bị trừ hết!”

Nghe xong, Nghiêm Cầm vội vàng đến xin thầy tha thứ, nhưng một lúc sau đã mũi xám xịt quay về.

“Xong rồi xong rồi, thầy này nổi là khó tính. Tớ tiêu rồi, chắc chắn sẽ bị rớt .”

Thấy cô ta bối rối vậy, tôi cũng bắt đầu thấy hơi nghi, lén tính lại lần nữa về tên sắc quỷ kia.

Kết quả làm tôi cũng lạnh sống lưng.

Hơ, không chỉ là sắc quỷ… mà còn là quỷ xui xẻo nữa.

Vui rồi đây, bị quỷ xui bám thì Nghiêm Cầm sắp sửa “xui chảy nước” mấy ngày liền cho xem.

3

Liên tiếp mấy đêm sau, đúng 12 giờ là con quỷ xui đó lại xuất hiện, lặng lẽ trèo lên giường của Nghiêm Cầm.

Còn trạng thái của cô ta thì ngày càng tệ, mày trắng bệch, tinh sa sút, đi vài bước đã thở hồng hộc.

Cuối cùng, Nghiêm Cầm không chịu nổi nữa, chạy tới chất vấn tôi:

! Nói thật đi, cái phong bao đó cậu thật sự đã tiêu hết chưa?”

Tôi bất lực nhún vai: “Chị gái ơi, em tiêu thật mà. Mà rốt cuộc chị muốn làm gì vậy?”

Nghiêm Cầm vẫn truy hỏi đến cùng: “Cậu tiêu thế nào? Kể chi tiết tớ nghe xem nào.”

Tôi vô tội đáp: “Tớ đốt cho trai cũ đấy. trai tôi chec thảm lắm, kia vụng trộm cùng lúc hơn chục cô, còn ra ngoài chơi gái. Cuối cùng chec ngay trên giường phụ nữ vì kiệt sức, chắc sau khi chec cũng hóa thành sắc quỷ, không đầu thai. Mặc dù tớ hận hắn, nhưng dù sao cũng từng yêu nhau, nên sau khi đi cùng cậu đến bệnh viện, tớ chợt nhớ đến hắn, thế là tiện đốt luôn phong bao cho hắn.”

Tôi cố nhịn cười, nhìn thấy sắc Nghiêm Cầm lúc đỏ lúc trắng, há miệng muốn nói mà không thốt được lời, sau đó lập tức quay đầu chạy khỏi .

4

Tối đó, Nghiêm Cầm trở lại phòng, mày tươi rói, cười toe toét đến gần tôi:

, cậu cho tớ giờ sinh ngày sinh của cậu được không?”

Tôi cảnh giác ngay: “Cậu hỏi làm gì?”

Nghiêm Cầm cười cười: “Không có gì đâu, cùng nhau lâu thế mà tớ không sinh nhật cậu, muốn mua quà tặng cũng khó.”

Tôi nhướng mày: “Sinh nhật thì được, nhưng sinh bát tự thì thôi đi ?”

Cô ta không chịu bỏ qua, ghé sát tai tôi thì thầm bí: “Cậu không đâu, tớ quen một vị đại sư giỏi, giờ tớ vẫn nhờ ông ấy xem mệnh. Cậu đối xử tốt với tớ thế, tớ cũng muốn giúp cậu xem mệnh, đâu sớm có bồ!”

Hừ, xem mệnh á? Cậu mà tốt lành vậy sao?

Đúng lúc đó, tôi hiện thông báo tin nhắn, tôi lén xem xong liền nở nụ cười tươi rói.

“Ái chà, Nghiêm Cầm, tớ vốn không tin mấy chuyện này, nhưng cậu đã nói vậy thì tớ cảm ơn ! Thôi bỏ chuyện tình duyên đi, bảo ông ấy xem giúp tớ khi nào phát tài là được rồi!”

Nói xong, tôi thản nhiên đọc sinh bát tự của mình cho cô ta.

Nghiêm Cầm lấy ra tờ giấy cũ kỹ ghi lại, mày sáng rỡ hẳn lên.

“À mà này, , tối nay tớ hơi mệt, cậu có tắt đèn sớm một chút không?”

Tôi gật đầu đồng ý ngay: “Được chứ, tớ cũng buồn ngủ rồi.”

Phòng tôi chỉ có hai . Thấy tôi đồng ý, Nghiêm Cầm lập tức leo lên giường, tắt đèn.

Tôi nằm giả vờ ngủ, mắt thì len lén nhìn về phía cô ta.

Thấy màn hình đầu giường cô ta vẫn sáng. Một lúc sau, Nghiêm Cầm nhẹ nhàng rời giường, bước đến tủ quần áo của tôi.

Tôi vội nhắm mắt, điều chỉnh hơi thở.

Tôi nghe bước chân cô ta dừng lại tủ của tôi, lục lọi một hồi, sau đó rút ra một chiếc áo khoác, rồi lại trở về giường.

Tôi lập tức hiểu rõ cô ta định làm gì.

5

Vừa sang 12 giờ, đàn ông kia lại xuất hiện cửa phòng , lặng lẽ bò lên giường của Nghiêm Cầm.

Nhưng lần này, chỉ một lát sau, hắn đã rời khỏi giường và biến mất không dấu vết.

Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Cầm dậy sớm, tinh sảng khoái, tiện ném áo khoác tôi:

, tối qua tớ lạnh quá, mượn áo khoác của cậu mặc chút, cậu không phiền chứ?”

Tôi cười nhạt: “Dĩ nhiên là không rồi.”

Cô ta lại cười mỉa: “Vậy cậu có mơ thấy trai cũ không? Hứ, không ngờ cậu lại mê lão già đó tới mức… làm mấy chuyện vậy, ghê thật đấy.”

Tôi làm bộ ngơ ngác: “Lão già? Gì cơ? Tớ nghe không hiểu.”

Nghiêm Cầm cười đê tiện: “Không sao, tối nay cậu sẽ hiểu.”

Nói rồi, cô ta bỏ đi học.

Hôm nay là kỳ thi tự chọn. Mặc dù không ảnh hưởng nhiều đến học bổng, nhưng giáo viên bộ nghiêm, yêu cầu thi cử nghiêm .

Tôi nhìn đề thi, ha, toàn câu dễ, làm chơi cũng đủ điểm qua.

Tôi cười nhẹ, bắt đầu làm bài nhanh chóng.

Chỉ một lúc đã làm xong, tôi chuẩn bị nộp bài thì phía sau vang lên cãi vã.

“Cô đang làm gì vậy? Mau đưa ra đây!”

Tôi quay lại thì thấy giáo viên đang đứng ngay cạnh chỗ của Nghiêm Cầm.

Cô ta đỏ bừng, giữ chặt ngăn bàn không chịu buông.

Giáo viên sốt ruột giằng lấy, rút ra một chiếc .

khi thi tôi đã nhắc phải nộp lên bục! Sao cô không nghe?”

Giáo viên liếc qua bài thi của cô ta, càng đanh lại: “ lớp làm gần xong hết rồi, cô vẫn còn đống chỗ trống! Đề dễ thế này mà còn gian lận, cô có học hành gì không?”

Nói xong, thầy thu luôn và bài thi, rồi ngay tại bục chấm một nét đỏ to tướng:

“Gian lận thi cử – 0 điểm.”

Nghiêm Cầm quỳ xuống van xin nhưng thầy không thèm liếc mắt, đợi chuông reo rồi rời đi.

lớp xôn xao bàn tán:

“Trời ơi, đề dễ vậy mà cũng phải gian lận?”

“Chẳng phải điểm này không ảnh hưởng học bổng sao? Cô ta làm vậy để làm gì?”

“Có khi nào mấy lần cô ta đứng nhất lớp cũng gian lận không?”

“Chắc chắn rồi. tự chọn còn gian lận thì mấy chuyên ngành sao thi nổi?”

Tôi nghe mà suýt cười bật thành , thong thả thu dọn đồ đạc về .

Quả là hiệu nghiệm, “quỷ xui” làm việc quá chắc . Hai liền bị điểm liệt, năm nay đừng mơ học bổng nữa , Nghiêm Cầm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương