Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Dật cầu còn chẳng được, nên khi ta mở miệng hỏi tiền, đưa ngay không chút do dự.
Nhanh quá khiến ta thấy như bị lỗ, thế là ta tiện tay đòi thêm mươi lượng.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tổng cộng năm mươi lượng—vậy là đủ rồi.
Ta không tham.
Cái gì không thuộc về ta, ta không cần.
06
Hôm đó ta liền dọn ra khỏi phủ.
Trước khi đến Kinh thành, ta đã tính sẵn rồi—ta muốn mở một tiệm nơi đây. Kinh thành là chốn phồn hoa, mở hàng ở đây nhất định phát tài.
Ta bỏ ra ba mươi lượng thuê một gian tiệm, lại tốn thêm mười lượng nữa mua vài con nuôi ở hậu viện.
Nào ngờ ngày khai trương, đã gặp phải chuyện.
Vài xúm lại trước sạp ta, mồm năm miệng mười chửi ta là ác phụ độc địa, phá hoại thanh mai trúc mã nhà người ta.
Ta chẳng buồn tâm đến đứa con nít óc trong veo ngu ngốc, bị người ta sai khiến làm kẻ thế thân chẳng hề hay biết.
Ngẩng sang tửu lâu đối diện, quả nhiên thấy nha hoàn Vân cuống quýt đóng sập sổ lại.
Đám thấy ta im lặng, còn tưởng ta chột dạ, lại càng được thể mắng lớn.
mắng mỗi lúc một to, chẳng chốc đã thu hút một đám người vây quanh xem náo nhiệt.
Thấy người vây lại cũng kha khá rồi, ta liền rút d.a.o mổ ra, *phập* một , đ.â.m thẳng vào cổ con .
Ta cố tình chỉnh góc sao cho khéo, m.á.u nóng phun thẳng lên .
bọn tức khắc chếc trân, cắt không còn giọt máu.
Ta thản nhiên cắt , lọc lưỡi, phân phần mỡ, phần nạc, bày ra từng khay trên sạp một cách thuần thục.
“Tiệm ta từ nay về sau mổ tại chỗ! Cam đoan mọi người ăn toàn tươi sống!”
“Lại còn có thể xem vui mắt nữa!”
Rồi ta quay sang , mỉm cười rằng: “Ta nghe thư còn có vị phu ? Hay là định một nữ hầu chồng?”
Câu ấy vừa ra, phố cười vang.
Vân đúng là có vị phu, ngày trước Dật tìm cầu thân, còn chưa bước chân qua đã bị đuổi đánh ra ngoài. không cam lòng, ngày nào cũng quỳ gối ngoài cổng phủ, thậm chí còn tận phủ phu người ta quấy rối.
Đám đỏ tía tai, vội vàng bỏ chạy.
“Mai lại chơi nha~” – ta gọi với theo.
Nhờ phúc các nàng, hôm ấy bán sạch vèo.
Ta mua gói điểm tâm, lại ghé quán mua một cân rượu, rồi một mình nhà bà mối.
Dật là phường cặn bã, nhưng đâu có nghĩa là ta ghét hết thảy nam nhân trên đời.
[ – .]
Chẳng lẽ vì nghẹn một miếng cơm cạch luôn nồi?
Ta cũng chỉ là một nữ tử bình thường, chẳng ôm chí lớn, chẳng cầu danh vọng, chỉ mong kiếm đủ bạc, gặp được một mối nhân duyên tốt đẹp.
Bà mối có chút do dự—dù sao tăm ta đã vang khắp Kinh thành—nhưng thấy tiền lì xì ta đưa, cuối cùng cũng gật miễn cưỡng.
Bảo ta ngày mai tửu lâu lớn nhất Kinh thành xem mắt.
07
Ngoài Thiên Hương lầu, từ xa ta đã thấy một nam tử vận một thân vải thô áo vá, tay cầm cây quạt xếp cũ nát.
Dáng vẻ trắng trẻo tuấn tú, chỉ tiếc ăn mặc quá mức quê mùa, vừa đã biết là một thư sinh nghèo rớt mồng tơi.
hệt lời bà mối miêu tả hôm qua— mũi tuấn nhã, khí độ bất phàm.
Chỉ tiếc… hơi nghèo.
Cơ nghèo hay không ta chẳng tâm, này ta ưng rồi.
Ta ngồi xuống đối diện, thư sinh khẽ cau mày ta.
Dường như… ngượng ngùng.
“Đừng sợ, ta có bạc. Huynh chỉ cần theo ta, về sau ăn ngon mặc đẹp không thiếu thứ gì!”
Ta vốn là người thẳng thắn, thích là thích, không thích xoay người đi luôn.
Thư sinh nọ là biết đã đợi khá lâu, trên bàn chỉ có mỗi ly nước lọc, chắc là tiếc tiền không dám gọi món.
Nghe ta xong, ánh mắt khẽ lay động, tựa như rất hài lòng, gương căng cứng cũng ráng kéo ra một nụ cười.
Ta đến ngẩn người—đúng là đẹp trai thật.
*Xoạch*” một , mở quạt, vừa định lên từ lầu trên chợt vang động, tựa hồ có kẻ đang… bắt gian.
Tửu khách lập tức xôn xao, ùa lên tầng hóng chuyện.
Ta vừa định đứng dậy thấy thư sinh vẫn ngồi im như núi.
“Có náo nhiệt không xem là đồ rùa rụt cổ! Mau lên! Không lên là hết chỗ bây giờ!”
ta, ta kéo tay . Ban không động đậy, nhưng nghe ta vậy, chỉ khẽ cười một , không phản đối, rồi cùng ta bước lên lầu.
Tầng là nơi dành cho khách quý, gian trong cùng vốn yên tĩnh nhất giờ bị người ta đá tung .
Cảnh trong phòng hiện rõ không sót chút gì.
kẻ áo quần xộc xệch… lại là Dật và Vân!
Thấy nam nhân quý khí đang giận dữ đứng ngoài , ta lập tức hiểu ra, liền ghé vào tai thư sinh nhỏ:
“ ra đây là vị phu thư. Cũng thật là… nhịn giỏi quá, đến giờ còn chưa từ , chắc là thích đội mũ xanh rồi.”
“…Mũ xanh?” — Thư sinh quả đúng là thư sinh, vẫn giữ vẻ nhã nhặn ngơ ngác.