Trước lúc hấp hối, tỷ tỷ ta nói rằng người hại ch .t tỷ ấy là Hàn Ương.
Chỉ vì câu nói đó, ta căm hận Hàn Ương suốt mười năm, cho đến tận lúc sắp ch .t vẫn không ngừng mưu tính làm sao để gi .t hắn.
Thế nhưng sau khi ta ch .t, Hàn Ương tay không bới đống tro tàn, nhặt lấy xương cốt ta, lập bài vị trên đó đề chữ:
“Thê tử của ta – Ôn Ngọc.”
Kẻ mà người đời khiếp sợ – Đông Xưởng Đô đốc gi .t người không chớp mắt, lại quỳ gối trước bài vị của ta, nghẹn ngào bật khóc:
“Ngọc nhi… vào mộng nhìn ta một lần thôi, ta cầu xin nàng đấy…”
Sau khi ta ch .t vài năm, Hàn Ương ngày càng trầm lặng và u ám.
Cho đến một đêm tuyết lớn, hắn bị thích khách do chính ta sắp đặt chặn đường. Hắn không hề phản kháng, để mặc chúng róc th/ịt chặt gân, cuối cùng trở thành một thân tàn phế…
Vậy mà hắn vẫn không buông khối ngọc ta từng đeo bên miệng.
Đến khoảnh khắc đó ta mới bừng tỉnh – thì ra… tỷ tỷ đã lừa ta.
Tiếng ta gào khóc đầy hối hận vang vọng khắp thung lũng, cầu khẩn thần linh cứu lấy Hàn Ương.
Giây phút chói lòa ánh sáng ấy qua đi, ta quay lại ngày đầu tiên gặp hắn.