Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
07
ngoài dự đoán, quả nhiên tất cả những kẻ tấn công phủ Đại soái đều bỏ mạng ngay tại chỗ, ngay cả màn đêm cũng bị nhuộm thành một màu đỏ thẫm ghê rợn.
Giữa trận c.h.é.m giec hỗn loạn, viên đạn xuyên qua chân trái của Cố Vân Sinh, cơn đau thấu xương khiến hắn suýt nữa ngất .
Khó khăn lắm hắn mới gắng gượng giữ lại tỉnh táo cuối , lợi dụng màn đêm làm lá chắn mà lê từng bước đầy gian nan thoát khỏi vòng vây dày đặc của phủ Đại soái, hướng về ngoại thành trốn chạy.
Mỗi bước , vết thương lại truyền đến cơn đau nhức nhối, mồ hôi túa ra ướt đẫm trán, quần áo sớm bết lại bởi mồ hôi và m.áu, bộ dạng vô thê thảm.
Vất vả lắm mới trở về được nơi quen thuộc ngoài thành, Cố Vân Sinh những tưởng chí ít còn Liễu đợi mình ở đó. khi hắn lê tấm thân đầy thương tích đến chỗ hẹn bí mật của hai , cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn như bị sét đánh, đứng chec lặng tại chỗ.
thấy Liễu đang thân mật tựa đầu lĩnh sơn tặc, hai cười cười , hắn còn ngang nhiên vuốt ve vòng eo nàng, cử lộ rõ sự thân thiết che giấu.
Mà Liễu cũng vẻ là bị ép buộc, ngược lại còn mang theo nụ cười e thẹn. Bộ dáng ấy nào của một nữ tử yếu đuối bị cuốn vòng xoáy tranh đấu, rõ ràng là tình tâm đầu ý hợp của gã .
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Cố Vân Sinh trừng trừng nhìn cảnh tượng trước mắt, cổ họng như bị một vô hình siết , nghẹn đến mức thốt nên lời.
Hồi lâu sau, hắn mới khó khăn bật ra một câu: “Liễu nhi… … các … đây là chuyện ?”
Nghe tiếng gọi, Liễu quay đầu lại, mắt thoáng hiện bối rối, rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh.
Cô khẽ nhếch cằm: “Ồ, ngươi chưa chec à?”
Giọng điệu nhẹ bẫng như gió thoảng, lại sắc bén như một lưỡi d.a.o băng giá, đ.â.m thẳng tim Cố Vân Sinh.
“Liễu nhi, sao lại với tôi như vậy? Vì sao lại ở bên hắn…”
sơn tặc cười ha hả: “Cố Vân Sinh, ngươi đúng là đồ ngốc, đến giờ chưa tỉnh ngộ à? Liễu nhi và là thanh mai trúc mã lớn bên nhau, ngươi làm sao so được? Nàng phủ Đại soái qua là do sắp đặt để làm nội gián, nhằm dò xét tin tức cho chúng dễ bề ra . Còn ngươi? Ha! Ngươi cứ tưởng ấy thực lòng với ngươi sao? Đúng là nực cười.”
Cố Vân Sinh cảm thấy trời đất quay cuồng, mọi thứ trước mắt như trở nên nhòe .
“Vậy… đứa bé thì sao?”
Hắn yếu ớt hỏi, như cố níu kéo hy vọng cuối . Hắn thầm mong, ít nhất đứa trẻ trong bụng nàng là con của hắn…
“Đứa bé?” Liễu cười lạnh. “Ngươi còn nhớ đến nó sao? Nó thì liên quan đến ngươi chứ? Ngươi qua là một quân cờ trong kế hoạch của chúng , giờ hết giá trị lợi dụng , ngươi cứ tự sinh tự diệt thôi.”
[ – .]
Lời của cô như những mũi kim nhọn, xuyên thấu lòng Cố Vân Sinh, nghiền nát tia hy vọng mong manh cuối của hắn.
Hắn như bị kích thích, nét mặt thoáng chốc trở nên vặn vẹo, khóe môi kéo thành một nụ cười méo mó, đột nhiên bật cười điên dại:
“Ha ha ha ha! Tất cả bị b.ắ.n chec , lũ các ngươi tính toán đủ điều, muốn đánh phủ Đại soái, muốn lợi dụng tôi, kết quả thì sao? Bọn chúng chec sạch! chec hết cả ! Ha ha ha ha ha!”
đầu lĩnh sơn tặc đang đắc ý thưởng thức nỗi đau của Cố Vân Sinh, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu lại, thì sắc mặt chợt tối sầm.
“Thằng nhãi này, đến nước này mà còn dám mạnh miệng!”
Gã gầm lao đến như mãnh thú, to lớn siết lấy cổ Cố Vân Sinh.
Cố Vân Sinh lập tức cảm thấy hô hấp bị chặn lại, cổ họng như bị kìm sắt nghiến , phát ra những tiếng ú ớ đau đớn.
Hắn vô thức vùng vẫy, hai cố gắng gỡ như gọng kìm trên cổ, sức lực hắn vốn cạn kiệt, sao chống lại gã?
Hơi thở của hắn trở nên ngắt quãng, sắc mặt đỏ bừng tròng mắt tràn đầy tia máu.
“Ca, phí lời với hắn làm ? giec quách , đỡ vướng mắt.”
Nghe Liễu vậy, sơn tặc càng siết thêm: “Hừ, dám nguyền rủa anh tao, hôm nay tao cho mày biết thế nào là trả giá.”
Trước ngưỡng cửa tử thần, biết sức mạnh từ đâu bộc phát, Cố Vân Sinh gắng gượng dồn lực tàn, đầu gối thúc mạnh bụng đầu lĩnh.
Gã ngờ Cố Vân Sinh còn sức chống trả, trúng một cú bất ngờ, loạng choạng lùi lại mấy bước, cũng theo đó nới lỏng.
Cố Vân Sinh lập tức hớp lấy từng ngụm khí, mắt rơi xuống thanh đao rơi trên đất.
“Hết thảy các ngươi đều đáng chec… Đều đáng chec…”
…
Mãi đến khi đầu lĩnh tắt thở, thân đổ ập xuống vũng máu, Cố Vân Sinh mới như thoát khỏi trạng thái điên cuồng, trong mắt hắn vẻ lạnh lẽo tuyệt vọng.
Hắn từ từ quay đầu, nhìn về phía Liễu mắt hắn lúc này khác nào một vực sâu u tối, lạnh lẽo đến rợn …