Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B5yAsZiNs

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
13
Đêm khuya, nhắm mắt lại là trong đầu toàn hiện lên nụ hôn đó.
Lục Ly rốt cuộc là có ý gì chứ?
Chẳng lẽ anh cũng thích mình?
Nếu thích sao không nói rõ ràng ra đi?
Mãi đến gần tôi mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, Lục Ly đã ăn xong, ngồi trước bàn ăn nhìn điện thoại.
Nghe động tĩnh, anh ngẩng đầu nhìn tôi:
“Không còn nhiều thời gian, anh đã gói bữa cho em rồi, ăn trên nhé.”
Lục Ly bình thản như thường, cứ như tối qua chưa từng xảy ra.
Cũng đúng, người lớn rồi, có những không cần nói ra cũng hiểu.
Tôi vội vàng chuẩn xong, bước theo anh ra và ngồi vào phụ lái.
Không phải tôi muốn ngồi đây, mà là trước tôi ngồi sau, anh lại bảo tôi xem anh là tài xế, làm sao tôi dám nữa!
Từ đó trở đi, hễ đi Lục Ly, tôi đều ngoan ngoãn ngồi phụ.
Thắt dây an toàn xong, Lục Ly đưa phần ăn cho tôi, lời:
“ qua, anh…”
Tôi vội vàng cắt ngang:
“Em hiểu, em hiểu rồi.”
Lục Ly hơi buồn cười:
“Em hiểu cái gì? Nói thử xem.”
“ người lớn mà, nhất thời bốc đồng thôi, em không để trong đâu.”
Lục Ly bất ngờ đạp phanh gấp, tôi kéo phía trước rồi lại bật trở lại nhờ dây an toàn.
“Sao ạ?” Tôi hoảng hốt hỏi.
Lục Ly nghiêm giọng:
“Em đã không để tâm, tại sao còn hết lần này đến lần khác trêu chọc anh?”
Tôi sững sờ — trêu chọc? Tôi trêu Lục Ly?
Ánh mắt anh trầm :
“Ngay khi có người khác, em cũng không chọn anh sao?”
Tôi hoàn toàn mơ hồ:
“Chọn ai cơ ạ?”
“ .”
Hả? Nói không hợp là đuổi tôi ? Thật quá oan ức!
Cứ như thế, Lục Ly lạnh mặt lái rời đi, bỏ lại tôi đứng lề đường.
Tôi tức tối lẩm bẩm sau lưng anh:
“ qua còn hôn tôi, nay lại phủi tay phủi sạch, đúng là đàn ông tồi!”
Chưa kịp dứt lời, Lục Ly quay đầu trở lại, dừng ngay cạnh tôi.
“Lên đi. cần em ở anh, mọi anh đều không so đo.”
“…”
Lục Ly nay đúng là bí ẩn đến mức khiến người ta không hiểu nổi.
14
Không có phải vì sắp cuối năm hay không, dạo gần đây Lục Ly dường như rất bận, ngày hầu như không bóng dáng anh đâu.
chiều, tổ trưởng tôi đến nói:
“Tối nay, tổng giám đốc có một xã giao, bảo em đi cùng.”
Tôi ư? Tôi chưa từng đi xã giao, cũng không có kinh nghiệm gì, mà tôi cũng đâu uống rượu!
Tôi lắc đầu như trống bỏi:
“Bảo thư ký đi với anh đi ạ.”
“Thư ký xin nghỉ quê cưới rồi.”
“Yên tâm đi, sẽ không bắt em uống đâu, sợ anh uống say rồi không ai chăm thôi.”
Nhìn Lục Ly nói với vẻ đáng thương thế kia, tôi đành gật đầu đồng ý.
tối, bữa tiệc toàn là các nhân vật có tiếng trong ngành.
Vừa ngồi , Tổng giám đốc Thạch liền cười đùa:
“Lục tổng giấu bạn gái kỹ quá, chưa từng đưa ra cho chúng tôi gặp bao giờ.”
Bạn gái? Hình như mọi người hiểu lầm rồi.
Tôi vừa định đứng dậy giải thích Lục Ly đã đưa tay giữ tôi lại, mỉm cười nói:
” Thạch tổng đùa rồi, cô hơi ngại người lạ.”
Hả? Đã hiểu lầm mà còn không giải thích, lại còn ngầm thừa nhận?
Là ý gì đây?
Tôi vẫn còn bối rối vì hai chữ “bạn gái”, đối diện, Tổng giám đốc Dương đứng dậy nâng ly muốn mời tôi uống rượu.
Tôi vội vàng cầm ly lên, Lục Ly đã nhanh hơn một bước:
“Bạn gái tôi tửu lượng kém, để tôi uống thay cô .”
Giọng điệu anh dịu dàng như thể tôi thật sự là bạn gái anh .
“Lục tổng đúng là phong độ ngời ngời.”
Trong suốt tiệc, tôi ngồi quan sát nâng ly cạn chén, bàn định hướng phát triển, xu thế ngành… hoàn toàn mang tầm mắt.
So với , tôi đúng là một con ếch ngồi đáy giếng, chưa qua thế giới bao giờ.
Tôi bỗng hiểu ra lý do Lục Ly đưa tôi đến đây tối nay — chắc là muốn tôi mang đầu óc, học hỏi thêm.
Kết thúc bữa tiệc, Lục Ly đã say đến mức mất kiểm soát. Tôi tài xế hộ đưa hai nhà.
Trên , tôi nhận được tin nhắn từ em .
“Mai bọn em đi ngắm bình minh, tối nay không đâu nhé.”
Cuối tin còn kèm theo một icon vẫy tay kèm chữ: “Cố lên, thắng lợi!”
“…”
15
Khó khăn lắm tôi mới đỡ được Lục Ly nằm sofa, định đi rót cho anh ly nước.
Vừa bước đi một bước, Lục Ly bỗng mắt, lẩm bẩm một tiếng:
“Mặc Mặc.”
Tôi lập tức cứng người lại. Từ trước đến giờ anh tôi là “Tô Mặc”, chưa từng thân mật như thế này bao giờ.
“Mặc Mặc, em đã có anh rồi, sao còn cần ta?”
ta? Ai cơ? Tôi định hỏi rõ, Lục Ly bất ngờ kéo mạnh tôi vào .
Hơi thở ấm nóng anh phả lên mặt tôi, khiến má tôi lập tức nóng bừng, tim đập như trống dồn.
Tôi muốn đứng dậy, nhưng người say rượu như Lục Ly lại mạnh một cách đáng sợ, tôi vùng vẫy mãi cũng không thoát ra được, đành từ bỏ.
Nghe tiếng thở đều đều Lục Ly, tôi cũng buồn ngủ, thế là cứ thế…
Ngủ quên mất!
sau mắt ra, Lục Ly dịu dàng nhìn mình.
Khoan đã… dịu dàng nhìn tôi?!
Tôi giật mình suýt lăn khỏi sofa, cúi đầu nhìn chăn đắp…
Ừm, vẫn mặc đầy đủ quần áo. May quá, không có gì xảy ra!
Sao qua lại ngủ luôn thế nhỉ?
“Chào , bạn gái.”
Bạn… gái?!
“Tổng giám đốc Lục, anh chưa tỉnh rượu à?”
Lục Ly vuốt nhẹ mái tóc tôi:
“Mặc Mặc, anh rất tỉnh táo.”
“Tôi thành bạn gái anh từ khi nào ?”
Rõ ràng còn chưa nói rõ ràng gì hết mà!
Lục Ly kéo tôi vào :
“Chẳng lẽ… em không muốn?”
Tôi ấp úng:
“Không hẳn là không muốn…”
Lục Ly nâng cằm tôi lên, nhìn sâu vào mắt tôi:
“… Mặc Mặc, cho anh làm bạn trai em được không?”
Tôi ngượng ngùng nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Ly lập tức cúi hôn tôi, nụ hôn cuồng dã và mãnh liệt như dã thú, không thể kiềm chế được khát khao trong .
Giọng Lục Ly khàn đặc:
“Mặc Mặc…”
Trong cơn mơ màng, bàn tay nóng bỏng anh lướt vào trong vạt áo tôi…
Đúng lúc đó, tiếng chìa khóa xoay trong ổ vang lên — là Ngô Trạm trở !
Toàn thân tôi cứng đờ, hoảng hốt đẩy mạnh Lục Ly ra.
Lục Ly nhìn tôi, ánh mắt đầy uất ức:
“Em không thể đuổi ta đi sao?”
Tôi run rẩy đáp:
“Chắc là… không được.”
Lục Ly bắt đầu nổi giận:
“Tô Mặc, em đã có anh rồi, còn muốn bắt cá hai tay?”
Bắt cá hai tay cái gì? Ở đâu ra cái vụ hai người đàn ông này?
Ngô Trạm?! là em tôi thôi mà! Chẳng lẽ Lục Ly đã hiểu lầm mối quan hệ đó?
Tôi còn chưa kịp giải thích, cửa đã ra, Ngô Trạm đứng đó, mặt đầy kinh hoàng:
“Hai người… hai người… cái này không dành cho thiếu nhi đâu nha!”
Ngô Trạm vừa che mắt vừa la toáng lên:
“Tôi sẽ méc dì là hai người làm mờ ám ban ngày!”
16
“Dì ?” – Lục Ly nhướng mày nhìn tôi – “ ta là em em?”
Lúc này, tôi rụt cổ, im lặng như tờ.
“Đúng , dì rất nghiêm, lần này nhà thể nào dì cũng mắng cho Tô Mặc một trận nên thân.”
“Em , kết bạn WeChat nhé.”
“Nói đi, phí bịt miệng bao nhiêu?” – Ngô Trạm thử giơ ra năm ngón tay – “Ít nhất không thể dưới con số này đâu đấy.”
“Chuyển khoản WeChat: 50 ngàn.”
Ngô Trạm gào ầm ĩ mới lúc nãy, giờ 50 ngàn Lục Ly dập cho chóng mặt luôn.
“Chị ơi, đúng là lấy chồng giàu có khác biệt thật. Một người đắc đạo, gà chó đều thăng hoa.”
Khóe miệng tôi giật giật – tên nhóc này dễ mua chuộc quá rồi đấy.
“Anh rể, em giữ mồm giữ miệng lắm, đảm bảo không hé nửa lời.”
Lục Ly hài gật đầu.
“Anh rể, hai người tiếp tục đi nha, em ra ngắm bình minh tiếp.”
Ngô Trạm chạy biến ra , còn rất điều mà khép cửa lại.
Lục Ly vòng tay ôm eo tôi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi tôi.
“Tại sao lại lừa anh?”
Tôi nụ hôn anh làm cho choáng váng:
“Anh cũng đâu có hỏi em đâu mà?”
“Sau này không được giấu nữa, không được để anh hiểu lầm, càng không được rời xa anh.”
“Vâng.”
Nói xong, Lục Ly lại hôn tôi sâu hơn. Bàn tay đặt trên eo tôi nóng đến mức khiến tôi run rẩy.
“Không được… Ngô Trạm vẫn còn ở cửa.”
Lục Ly cầm lấy điện thoại cạnh, “Chuyển khoản WeChat: 50 ngàn.”
lập tức vang lên tiếng Ngô Trạm:
“Anh rể, em đi thật rồi, lần này thật sự đi đây ạ!”