Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Một loạt câu mắng thẳng mặt khiến mọi người trong nhóm đồng loạt tán thưởng.
Ôn Thư cãi không lại, đành tức tối để lại một câu: “Tôi cũng là muốn tốt cho các cậu thôi, không nhìn xem bố mẹ các cậu thức trắng đêm lo lắng thế nào sao? Tôi không thèm lo giùm các cậu ! Hừ!”
Tôi không nhịn mà bật cười: “Vua chưa vội mà thái giám đã vội, cậu tự coi mình là nô bộc của chúng tôi hả?”
4.
Đến lúc này, lớp trưởng Tống Niên mới chậm rãi gửi tin nhắn xin lỗi:
“Xin lỗi các bạn, nãy tài khoản của mình bị , bên trong có lưu thông tin cá nhân của mọi người, có đã bị kẻ xấu lợi dụng. Mình dự định sáng mai sẽ đi báo cảnh sát!”
Tài khoản bị sao?
Tôi nghĩ đến hành vi điên cuồng tra điểm của Ôn Thư nãy, lập tức có một lời giải thích hợp lý trong .
“Cậu đã tài khoản của lớp trưởng à?”
Ôn Thư ngay lập tức đáp trả một cách khinh thường:
“Đúng thế, tôi tìm người , thì sao nào? Cậu ta gửi thông tin cá nhân quá chậm, có biết tra điểm sớm thì có bao nhiêu trường học tốt để chọn không? Để xoa dịu cảm xúc của mọi người, tôi có dùng cách này để tra điểm thôi.”
“ bảo cậu ta đặt mật khẩu quá đơn giản, chưa đến một phút là thành công rồi.”
Cô ta nói với vẻ đắc ý:
“À, tôi đã bỏ thuê người làm , tổng cộng hết 5000 tệ, bạn nào điểm mình không có đề thì mau chuyển cho tôi đi, có người bạn quan tâm tôi, các cậu tìm đèn rọi khắp nơi cũng không đâu!”
Ngay sau , trong nhóm bật ra một tin nhắn thanh toán màu xanh lá:
“Bạn cần thanh toán 500 tệ.”
Tôi khi kiểu: ?
Tất cả thành khác trong lớp ngoài cô ta: ?
Lớp trưởng tức đến nỗi không nói thêm lời nào, lập tức kick cô ta ra khỏi nhóm.
5.
Tôi không biết lớp trưởng đã nói với cô ta, nhưng dù sao từ Ôn Thư cũng không nhắc đến việc đòi chúng tôi góp cho cô ta .
Chắc là làm chuyện xấu bị chột dạ nên đành lặng lẽ rút lui.
Kết quả là, đến ngày trường tổ chức hội nghị điền nguyện vọng, Ôn Thư lại bắt giở trò.
Cô ta là người đến lớp muộn nhất.
Vì lớp chúng tôi chưa đủ người, hội nghị điền nguyện vọng mãi chưa bắt , chúng tôi phơi nắng, đợi cô ta suốt hai tiếng đồng hồ.
Ôn Thư đến, các bạn không nén nổi sự phẫn nộ, bắt mắng cô ta.
Phơi nắng mấy tiếng đồng hồ, nóng khát, mà thủ phạm lại thản nhiên không có chuyện xảy ra, chẳng nói một lời xin lỗi.
mà không tức cơ chứ.
“Cậu có biết không, các lớp khác đã nghe xong và về hết rồi? Chúng tôi đợi cậu đúng hai tiếng đồng hồ !”
“Đúng , nếu cậu không muốn đến thì sớm bảo với chủ nhiệm có tốt hơn không, sao bắt mấy chục người đợi mình cậu!”
Ôn Thư thản nhiên, bất đắc dĩ xòe tay:
“Ây da, mình cũng muốn báo với thầy cô sớm mà, nhưng mất 5000 tệ rồi, tín hiệu điện thoại lại không tốt, không gửi tin thôi mà ~ Sao mọi người giận dữ chứ ~”
Nghe đến đây, mọi người không hiểu .
Hóa ra cô ta vẫn để bụng chuyện chúng tôi không góp cho cô ta.
Thật buồn cười, dựa vào đâu mà bắt chúng tôi trả cho cô chứ?
Lớp trưởng vẫn luôn cố gắng xoa dịu cảm xúc của mọi người, nhưng nghe câu nói này thì cũng không nhịn .
“Ôn Thư, cậu có biết xấu hổ không? Cậu tài khoản của tôi, bắt tôi trả cho cậu? Cậu có bị sao không ? Lúc tôi nói sẽ báo cảnh sát, cậu đã hứa thế nào? Mới hai ngày mà cậu đã quên rồi à?”
Một lời nói ra hòn đá dấy lên sóng lớn, các bạn học khác lập tức nhao nhao lên, cả nửa sân trường lập thành một vòng cung quây quanh mắng cô ta.
Chẳng cần đến lượt tôi ra tay.
6.
Ôn Thư mình đã chọc giận mọi người, đôi mắt bắt rơi nước mắt, ngồi xuống với vẻ tủi thân:
“Các cậu đều bắt nạt mình, mình không thèm nói chuyện với các cậu .”
Bộ dạng y biến mình thành một nạn nhân bị hại.
Học ủy khuyên nhủ mãi, mọi người mới chịu nguôi giận, dần dần cảm xúc mới ổn định lại.
Cuối cùng cũng có nghe hội nghị một cách bình thường.
tư trên sân khấu nói xong các thông tin quan trọng, bước xuống hỏi chúng tôi một số thông tin cụ .
Ví dụ điểm thi học, nguyện vọng yêu thích, ngành học là khoa học tự nhiên hay khoa học xã hội, v.v.
Nhưng đã khởi không suôn sẻ, người tiên hỏi đến lại là Ôn Thư.
Cả lớp chúng tôi ngay lập tức đeo lên vẻ mặt khổ sở.
cô ta đứng dậy một cách tao nhã, cầm lấy micro, tự tin đầy mình mà nói:
“Thưa thầy, điểm thi học của là 538, là 500 điểm hơn ạ, không là thiên tài đâu, là có công mài sắt có ngày nên kim thôi. Thầy ơi, thích ngành y, thầy có giới thiệu cho vài trường học thuộc nhóm 985, 211 không?”
Ơ, hỏi cô ta ?
tư cũng ngây ra, không biết phản ứng thế nào.
May mà kinh nghiệm nghề nghiệp nhiều năm phát huy tác dụng, thầy lau mồ hôi, hơi ngượng ngùng nói:
“Xin lỗi nhé, với số điểm này… nhóm 985, 211 thì hơi khó, nhưng vào trường trọng điểm thì vẫn dư sức. thử cân nhắc trường Y Khoa xem sao.”
Táo bạo thật, cho thầy can đảm trái ý Ôn Thư nhân đáng kính chứ!
Quả nhiên, nghe xong đề nghị của thầy, sắc mặt Ôn Thư lập tức tối sầm lại, biểu cảm vô cùng đáng sợ.
Thầy tư nghĩ rằng cô ta bị đả kích, vỗ vai an ủi vài cái rồi tiếp tục công việc của mình.
Không ngờ rằng, Ôn Thư phía sau ném mạnh micro, một tiếng “xoẹt” chói tai vang lên, tất cả mọi người trên sân đều đồng loạt bịt tai lại.
Cô ta tay vào mặt tư mà mắng:
“Ông có biết 500 điểm quý giá thế nào không hả, là 500 điểm , cao hơn điểm sàn học đến 100 điểm! Ông mà nghiệp dư kiểu này thì đừng làm tư nguyện vọng , xui xẻo!”
“ , ông có biết Mạnh không? Cậu ấy thi 690 điểm ! Ông mà dám trỏ vào tôi à!”
Mạnh ?
chẳng là học bá của trường sao.
Tôi cau mày, khó hiểu hỏi cô ta:
“Mạnh là Mạnh , cậu ấy 690 điểm thì liên quan đến cậu?”
“Thế là cậu không biết rồi!”
Ôn Thư đắc ý nhìn tôi, cứ người đạt 690 điểm kia là cô ta .
“Mạnh là bạn trai tôi! Bạn trai tôi giỏi giang, tôi khoe không sao?”
???
Mạnh là bạn trai cô ta, bạn trai tôi là ?