Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pVPIU9VIM

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 11

Hai nhân viên phục vụ nhau, lén trao đổi một ánh mắt đầy vẻ hóng drama.

Anh không để ý đến Ngụy Thanh, vươn tay đặt lên lưng ghế của tôi, một sự tuyên bố chủ quyền.

trước đây là vợ tôi, chẳng lẽ chúng tôi ngồi cùng nhau là chuyện không đúng sao?”

Bên tai vang lên hai tiếng hít vào đầy kinh ngạc.

Dưới ánh mắt cảnh cáo của Ngụy Thanh, hai nhân viên phục vụ lập tức tinh ý che miệng lại, nhưng sự kinh ngạc vẫn lộ rõ trong đôi mắt họ.

“Bộp!”

Tôi đặt đũa xuống, tiếng va chạm giữa dụng cụ ăn uống vang lên giòn tan.

Sau đó đứng bật dậy, chân khẽ đẩy ghế ra sau, cánh tay của anh rơi xuống.

Tôi trên cao xuống anh, biểu cảm lại có vài phần giống anh của trước, rồi cất :

“Anh còn định làm loạn đến bao giờ? Thấy chưa đủ mất mặt sao?”

18

Dường lời nói quen thuộc ấy đã anh đau lòng.

Anh lặng lẽ thu tay về, hàng mi khẽ rủ xuống.

Chắc hẳn khi suy nghĩ lại, trong ký ức của anh, khoảng thời gian bên tôi không nhiều nhưng hầu lần nào cũng đầy cuộc cãi vã và trách móc.

Trước đây, người luôn ghét bỏ tôi ồn ào là anh, còn bây giờ, người không muốn nghe anh nói nữa lại chính là tôi.

Ba năm rồi, không còn ai chờ anh về nhà với ngọn đèn sáng, không còn ai lo lắng anh bất tiện khi tự bôi thuốc, và cũng chẳng còn ai chạy theo anh, nài nỉ anh ăn một miếng bánh đường trắng nữa.

Nếu thời gian có thể quay lại, anh nhất định sẽ không đẩy tôi ra, dù rằng cuộc hôn nhân ban đầu là sự toan tính của tôi, anh cũng cam tâm tình nguyện đón nhận.

Đáng tiếc, trên đời không có “nếu ”.

“Ting ling…”

Bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, tôi đã xuống lầu, rời khỏi nhà hàng.

vội vàng đứng dậy đuổi theo, chống tay vào lan can, nhảy qua mấy bậc thang một , cuối cùng cũng chạy chậm lại và tóm lấy cánh tay tôi.

Nhưng tôi lập tức hất tay anh ra, nói vô thức cao hơn.

“Là anh cho rằng tôi tính kế anh, là anh không muốn kết hôn với tôi, cũng là anh đòi ly hôn! Vừa cưới xong anh đã ký vào đơn ly hôn, tôi đã giúp anh đạt được mong muốn rồi, bây giờ lại đến quấy rầy tôi, rốt cuộc là có ý ?”

Lồng n.g.ự.c tôi phập phồng dữ dội, viền mắt đỏ lên, trong nói tràn ngập sự tức giận.

“Tại sao anh muốn làm cũng được? vì anh có gia thế , nên người bỏ thuốc chắc chắn phải là tôi? Vì tôi mất bà ngoại, một một mình, nên anh nghĩ tôi nhất định sẽ quay về tìm anh? Cầu xin anh? Hèn mọn cầu xin sự bố thí của anh sao?”

Càng nói, của tôi càng trở nên lẽo, trong mắt ánh lên sự chán ghét vô tình.

“Một mình tôi vẫn có thể sống , còn hơn gấp ngàn lần khi bên anh!”

“Tôi và anh đã hoàn toàn chấm dứt ba năm trước rồi! , đừng tự lừa dối bản nữa!”

Tôi siết chặt nắm tay, nhấn mạnh từng chữ.

Đôi mắt bất chợt đỏ hoe, anh loạng choạng lên, muốn xoa dịu cảm xúc của tôi.

Nhưng tôi lại lùng lùi lại một dài.

, anh thật sự biết sai rồi, thực ra… thực ra lần đầu tiên thấy em, người anh thích đã là em. Nhưng anh… anh biết chuyện trước kia đã em đau lòng, anh xin lỗi em, anh có thể bù đắp…”

“Đủ rồi!”

Tôi lùng cắt ngang lời anh.

, anh vẫn tự cho mình là đúng. Anh xin lỗi thì sao? Chuyện trước kia có thể xem chưa từng xảy ra à? Còn nói có thể bù đắp, anh lấy để bù đắp?”

“Anh có thể thời gian quay ngược lại sao? Anh nghĩ tôi cần sự bù đắp của anh à? Tôi không cần!”

19

Trở về chỗ .

Đêm đã khuya, tôi vẫy tay, chào tạm biệt Ngụy Thanh trước cửa.

Đúng đó, cảnh tượng bị một chị trong tứ hợp viện dậy đi vệ sinh bắt gặp. Trái tim tôi thót lên một nhịp, theo phản xạ muốn giải thích, nhưng thấy chị ấy đột nhiên tỉnh táo hẳn, lập tức khoác lấy cánh tay tôi.

“Tiểu Tô, đang yêu đấy à? Cậu chàng kia trông cũng được lắm, ăn mặc sành điệu ghê! Nhà làm thế? Mua được mô tô chắc cũng có điều kiện lắm nhỉ? Tiểu Tô nhà chúng đúng là có số hưởng rồi.”

“Không, anh ấy không phải…”

Tôi còn chưa kịp nói hết câu, chị ấy đã tôi bằng ánh mắt “chị hiểu mà”, sau đó còn vui vẻ chào hỏi Ngụy Thanh.

chàng trai, nhớ đến chơi thường xuyên nhé!”

Ngụy Thanh sảng khoái, vẫy tay: “Vâng ạ, lần sau lại đến!”

thế, sáng sớm hôm sau, cả xóm ai nấy đều biết tôi đang hẹn hò với một anh chàng rất thời thượng.

……

Suốt nửa tháng liền.

không hề xuất hiện, tâm trạng của tôi cũng lên không ít.

Ngụy Thanh có việc hay không có việc cũng đều lại phòng Đông y, dần dà mọi người càng thiết với anh ấy, mối quan hệ giữa tôi và anh ấy cũng gần gũi hơn nhiều.

Hôm đó, một chiếc xe hơi màu đen dừng ngay trước cửa phòng Đông y, một người phụ nữ xuống, chính là tôi.

kiêu ngạo hất cằm, quét mắt đánh giá cả cửa tiệm, rồi dùng khăn tay bịt mũi lại với vẻ ghê tởm.

Ngụy Thanh thấy bà không có ý thì lập tức lên, đứng chắn trước tôi đang ngồi sau quầy bệnh.

Viện trưởng đến, niềm nở hỏi: “Xin hỏi phu nhân, bà muốn bệnh vậy?”

tôi trừng mắt ông với vẻ khó chịu, khuôn mặt u ám đầy bực bội.

“Ông mới là người có bệnh đấy! Tôi đến tìm gái tôi!”

Viện trưởng đã tiếp xúc với không ít yêu ma quỷ quái suốt bao năm qua, sớm luyện được một bộ mặt mà không đầy nhẫn nại.

Ông vẫn giữ nguyên nụ , nói đầy nghi hoặc nhưng lại không kém phần quan tâm: “Không biết gái nhà bà tên , bị lạc nào? Nếu bà nói rõ, chúng tôi cũng có thể giúp bà tìm xem sao.”

tôi phẩy tay, ánh mắt đầy khinh thường: “Khỏi, nó tên là Tô , đang làm bác sĩ đây. Mau gọi nó ra đây đi, tôi phải đưa nó về nhà.”

nói lời , khóe miệng bà kéo xuống, đuôi mắt xếch lên, thể đưa tôi về nhà là một ân huệ to lớn dành cho tôi.

Viện trưởng không để lộ cảm xúc, kín đáo trao đổi ánh mắt với Ngụy Thanh, rồi tiếp tục nói: “Tiểu Tô đúng là bác sĩ đây, nhưng bé là trẻ mồ côi, trước nay chưa từng nghe nói có người nào cả…”

“Xàm xí! ngu rẻ rúng đó, bà đây vẫn còn sống sờ sờ đây, sao nó lại thành trẻ mồ côi rồi? Có phải cố tình trù ẻo nó c.h.ế.t không? Nó đâu rồi? Bảo nó ra đây ngay!”

siết chặt chiếc khăn tay, chống nạnh đứng giữa đại sảnh la lối om sòm, người đang xếp hàng bệnh phía sau bắt đầu xì xào bàn tán.

Tôi khẽ kéo tay áo Ngụy Thanh, ra hiệu cho anh ấy yên tâm, rồi đứng dậy bà với ánh mắt lùng.

đó, khi được nhận về nhà, tôi ngỡ thứ chờ đón mình là một cuộc sống hạnh phúc, nào ngờ lại rơi thẳng xuống địa ngục.

Trong căn nhà đó, tôi bị sỉ nhục hay đánh đập còn là nhẹ, bởi vì họ tin vào lời của thầy bói.

Nếu tôi thật sự là sao chổi, thì từng người trong nhà họ Tô đều là ác quỷ.

“Bà tìm tôi à?”

Tôi ra giữa đám đông, lùng lên tiếng.

20

Tô liếc xéo tôi, quét mắt đánh giá trên xuống dưới rồi chửi rủa:

mất dạy , nuôi cũng đấy nhỉ, bảo sao vận hạn nhà tao mãi không ngóc lên được.”

TruyenDeCu[.net]

Tùy chỉnh
Danh sách chương