Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Sau khi gia đình phá sản, đám công tử bột ăn chơi trác táng trong giới ai nấy đều dùng tiền dụ dỗ tôi.

“Một đêm một vạn.”

“Tôi trả hai vạn!”

“Hạ Dao, theo anh đi, anh sẽ cưới em.”

Tôi nhìn đám mặt khó ưa với ghê tởm, rồi bất ngờ xoay , chỉ thẳng vào chóp của anh chàng vệ sĩ mặc đồ màu đen trai.

“Quý Tu, tôi quê với anh!”

“Tôi sẽ vợ anh.”

“Anh chăm heo nuôi tôi đi!”

Quý Tu lãnh đạm nhìn : “Đại à, tôi nuôi không cô đâu.”

Thế nhưng sau , anh lại quỳ một gối trên mặt đất, nâng tay dính m.á.u của tôi hôn một cách thành kính, giọng khàn khàn:

“Có thể… không?”

“Anh sẽ chịu trách nhiệm.”

“Anh nuôi em.”

1.

Tôi rất xinh , là kiểu xinh hiếm có.

Sau khi gia đình phá sản, không còn gia thế che chở, đám công tử bột ăn chơi kia bắt dòm ngó đến tôi.

Bố mẹ lo lắng tôi, bảo tôi tìm cách đi theo Quý Tu rời khỏi Bắc Kinh tránh sóng gió, đợi khi gia đình khôi phục lại sẽ đón tôi .

Quý Tu là vệ sĩ của tôi.

Anh nhìn lùng, có hung dữ, nhưng lại là chính trực, có thân thủ tốt.

Quan trọng nhất là, chỉ có anh mới chịu đựng được khí của tôi, răm rắp nghe lời tôi.

Tôi cũng được, bèn hỏi Quý Tu sau khi nghỉ việc thì định đi đâu?

Anh việc tôi cũng kiếm được kha khá, đủ quê trồng trọt, nuôi heo cưới vợ rồi.

Tôi lúc mới sực nhớ .

Quý Tu rất trai, mỗi lần nhìn anh, tâm trạng tôi lại đặc biệt tốt .

Tâm trạng tốt thì lại thích tăng lương, tặng quà anh.

Tiền thưởng mấy năm nay tôi anh, đủ anh sống sung sướng mười kiếp rồi.

Vừa trai vừa có tiền, lại còn có thể bảo vệ tôi.

Tôi nhẩm , quá lời rồi!

Vừa đúng lúc đám công tử bột mặt khó ưa kia tôi .

Tôi ngẩng mặt , tay thon dài chỉ vào chóp Quý Tu, dáng kiêu kỳ.

“Quý Tu, tôi quê với anh!”

“Tôi sẽ vợ anh.”

“Anh chăm lợn nuôi tôi đi!”

Quý Tu hiếm khi nhíu mày.

Sau khi hiểu ý tôi, anh giọng từ chối: “Đại à, tôi nuôi không cô đâu.”

Anh biết rõ tôi được nuông chiều đến mức nào, nuôi tôi tốn kém bao nhiêu.

Trước khi tôi giận, anh tiếp tục rõ sự thật: “Nuôi một nghìn con heo cũng không chăm cô đâu.”

“Vậy thì nuôi một nghìn lẻ một con đi!”

Tôi hùng hồn , đưa tay phía trước, chạm vào chóp cao thẳng của anh.

Cảm giác không tệ, là thật.

Quý Tu im lặng một lúc lâu.

Kim đồng hồ điểm đúng giờ tan , hợp đồng cũng đã hết hạn.

Anh lùi lại một , tháo găng tay đen , ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.

“Hạ à, tôi không nuôi cô, cũng sẽ không cưới cô đâu.”

2.

Quý Tu ngàn vạn cũng không đến chuyện tôi sẽ bám riết lấy anh như miếng cao da chó. 

Chuyến tàu xanh chật chội và ám đầy mùi khó chịu rốt cuộc cũng kết thúc sau một hành trình dài dằng dặc. Tiếp đó là bảy, tám tiếng đồng hồ xóc nảy trên xe khách, cuối cùng tôi cũng được xe.

Ngôi làng nằm sâu trong núi, xe rồi vẫn còn phải đi bộ một đoạn đường khá xa. 

Đường núi gập ghềnh, đôi giày cao gót đỏ của tôi in hằn những vết lõm sâu cạn khác nhau trên nền đất lầy lội. 

Tôi mệt mỏi rã rời, dừng nhìn tấm lưng rộng của Quý Tu, giọng cũng trở nên yếu ớt.

“Quý Tu, m.ô.n.g tôi , eo cũng nữa.”

“Cả cũng , còn chóng mặt, cả vô cùng khó chịu.”

“Tôi cảm mình sắp c.h.ế.t rồi.”

“Nếu tôi chết, anh có nhặt xác tôi không?”

Quý Tu khựng lại.

“…”

Anh có rất , thì cũng đã theo đến tận cửa nhà rồi, đuổi cũng không được, mà bỏ mặc một cô đài các, xinh như tôi giữa đường núi thế cũng không xong.

Quý Tu lấy từ trong túi một đôi dép lê nam đặt bên tôi.

Anh cụp mắt : “Cởi giày cao gót .”

“Ồ.”

Thay dép xong, tôi lê từng nặng nhọc trong đôi dép quá khổ.

“Anh không thể cõng tôi à? Trưng đống cơ bắp cuồn cuộn gì? Phí phạm quá.”

Quý Tu nghe vậy liền quay lại, mỗi tôi đi, gót đều suýt chút nữa trượt khỏi dép.

Anh nhìn chằm chằm hai giây, rồi mặt tanh tiến lại gần bế thốc tôi .

Anh cảnh cáo trước: “Đừng có mà cựa quậy.”

Tôi vòng tay qua cổ anh, khóe miệng nhếch

Tuy không phải lần được anh bế kiểu công chúa, nhưng đây là lần tiên tôi được bế mà không phải với tư cách là thuê anh.

Anh càng vậy, tôi lại càng cựa quậy. 

Những tay được sơn sửa tỉ mỉ cố ý lướt nhẹ trên làn da sau gáy anh. 

Tôi ghé sát tai anh, hơi thở phả như hoa lan: “Ôm chặt hơn chút nữa được không vậy~”

Quý Tu vẫn nhìn thẳng phía trước, giọng nhạt: “Cựa quậy nữa là tôi quăng cô đấy.”

“Hừ!”

Cái mặt lùng như hòa thượng thật đáng ghét. 

Tôi âm thầm dùng lực, ấn tay vào cơ bắp rắn chắc của anh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương