Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9znbJAP146

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

5

Cửa phòng bao vẫn khép hờ.

của Kim Dã bên trong vọng , từng chữ ràng:

“Ồ, không đến không đến chứ sao! Ai mong tới lắm chắc? Ai quan tâm? Buồn chết đi , ai thèm ý đâu, OK?!”

của tôi sao? Tôi có muốn cùng đón với mình không? Tôi có cần quà của không? Lúc nào đồng hồ với xe cộ, chán chết đi !”

Vị trí của Kim Dã lại đối diện đúng cửa .

Tôi vốn định đứng nghe thêm chút nữa.

Nhưng có lẽ gót giày cao gót dừng lại quá ràng, Hoặc có thể là vì vạt váy đuôi cá khẽ lay động thu hút ánh ,

Nên nói đang cao hứng kia bỗng chốc im bặt.

Có người ngập ngừng lên : “Người đứng ngoài kia… là…”

Bầu không khí trong phòng bao lập tức rơi im lặng.

Tôi thở dài, khỏi góc khuất, bản thân hoàn toàn lộ diện trong tầm mắt mọi người.

Vừa phòng, chỉ mới nói một câu mở đầu: “ là…”

Kim Dã đã bật lạnh: “Không ly hôn không ly hôn! tưởng tôi quan tâm chuyện ly hôn lắm chắc? chết mất, tôi thấy có gì cả đâu! có chút cảm xúc gì luôn!”

Các anh em đôi mắt đỏ hoe của anh :
“…”

Tôi bàn tiệc ngập tràn rượu bia:
“…”

Không ly hôn nữa?

Quá trình này… có phải hơi dễ dàng quá không?

Chiếc bánh trên bàn còn chưa cắt, anh màng, cầm lấy điện thoại, sải về phía tôi:

“Ừ, chơi đủ rồi, tôi phải về, vợ tôi đến đón tôi về nhà rồi.”

6

Lúc vừa xe tôi bị mưa hắt qua một chút, áo váy vẫn còn vương hơi ẩm.

Kim Dã cứ nhất quyết ngồi sát bên tôi.

Chân chạm chân, người kề người, không khí trong xe vốn đã ngột ngạt nay lại càng thêm đặc quánh.

Nhưng anh vẫn chưa thấy thế là đủ.

Anh vòng tay ôm lấy eo tôi, kéo tôi ngồi hẳn lên đùi mình.

Rồi ôm chặt lấy tôi, vùi cả khuôn mặt trước ngực tôi, áp sát không kẽ hở.

Mái tóc rối bù có chút xoăn nhẹ, mềm xù lông cún.

Giống hệt một chú chó golden to lớn.

Tôi không nhịn , đưa tay lên xoa xoa.

anh trầm thấp, khàn khàn phát ngực tôi, xen lẫn vẻ bực bội và uất ức:

“Không phải nói là sân bay rồi sao? Còn quay lại tìm tôi làm gì? Dù sao cái gì quan trọng hơn tôi — hợp đồng quan trọng, công việc quan trọng, người cũ quan trọng…”

“Nhưng quan trọng hơn.”

tôi dịu dàng, lạnh mát, hòa mưa đêm rơi lộp độp ngoài kia.

ràng là xung quanh rất ồn ào, anh lại nghe thấy ràng.

Phần không cam lòng và bực bội cuối cùng trong lòng anh bị câu nói ấy dập tắt hoàn toàn.

Tim nảy lên một nhịp đầy mạnh mẽ.

Khóe môi mỏng hơi cong lên một chút, nhưng chưa đầy một giây sau đã bị anh cố ép .

Cuối cùng anh buông một cao ngạo:
“Ờ.”

Ngay sau đó lại bổ sung:
“Chỉ là 25 tuổi thôi ? Không quan trọng lắm đâu… Nhưng thôi , tôi không tâm lắm đâu.”

Lúc này, dòng bình luận nhảy loạn trên màn :

【Thật giả đây o.O Thật giả đây o.O Thật giả đây o.O】

Tôi xoa nhẹ vành tai anh, cúi đầu anh:

“Đói không? Muốn đi ăn gì không?”

“Không muốn ăn.”

muốn tôi bắn pháo hoa cho anh xem nhé?”

“Không muốn xem pháo hoa.”

“Thế anh muốn làm gì?”

Anh cắn nhẹ xương quai xanh của tôi, khàn khàn nóng rực:

“Muốn về nhà.”

7

Ngay lúc nhà,

Những nụ hôn vội vã, mãnh liệt cứ dồn dập rơi .

sau khi tôi chuyển trọng tâm công việc sang châu Âu,

Thời gian chúng tôi thân mật thế này ngày càng ít đi.

Anh đã nhịn quá lâu, lại đang ở cái độ tuổi tràn đầy sức sống.

Lúc này, anh chỉ muốn dùng sự thân mật thể xác cực độ an ủi.

hôn nhau mập mờ vang lên không ngừng, khiến không khí nóng lên từng chút.

Nhưng đúng lúc đó…

Điện thoại trong túi xách tôi bất chợt đổ chuông.

Tôi ngửa cổ mặc cho Kim Dã tiếp tục hôn, tay với lấy điện thoại.

Khi tên người gọi hiển thị trên màn ,

Tôi khựng lại trong thoáng chốc, ngón tay vô thức co lại.

Một động tác nhỏ thôi…

Nhưng Kim Dã lại nhận .

Ánh mắt anh trượt .

Không có tên lưu.

Số riêng.

Thuộc một thành phố ở miền Nam.

Đôi mắt đen sâu thẳm của anh dừng lại nơi màn điện thoại.

Bầu không khí đang nóng bỏng đột ngột tụt chạm đáy.

Trong phòng khách không bật đèn.

Trong bóng tối lờ mờ, ánh sáng xanh màn hắt lên gương mặt anh, phản chiếu lên khóe môi là một nụ chua chát, mỉa mai.

Tùy chỉnh
Danh sách chương