Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AKSXf0838c

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

1

Tôi sững người.

Theo phản xạ hỏi rốt cuộc Giang Đình có ý gì.

Nhưng khi quay sang nhìn anh, thì màn hình điện thoại của anh đã chuyển sang giao diện video ngắn.

Như thể tin nhắn đó chẳng phải do anh gửi.

Tôi nhìn đi nhìn lại mấy .

Tim đập loạn xạ, mãi mới bình tĩnh lại được.

Giang Đình không nhận ra ánh mắt tôi cứ liên tục nhìn anh.

Anh vò đầu bứt tai, rồi ngờ hất chăn xuống giường.

Lúc kéo cửa phòng ngủ ra, anh mới chợt nhớ ra cần nói với tôi một câu.

“Anh ra ngoài nghe điện thoại, có việc công ty.”

“Em ngủ đi, không cần đợi anh đâu.”

Tôi im lặng nhìn theo.

Cho khi cửa đóng sầm lại một tiếng.

Tối nay lúc anh tan , tâm trạng đã có gì đó rất lạ.

Anh đặt điện thoại úp xuống bàn ăn, mặc kệ cuộc tới liên tiếp cũng không bắt máy.

Tôi gắp thêm cho anh một đũa đồ ăn, lo lắng hỏi:

“Có chuyện gì vậy anh?”

Nhưng lại bị anh quát thẳng vào .

“Có chuyện gì là có chuyện gì? Không nghe máy thì không được à?”

Anh đập đũa xuống bàn, cầm điện thoại đi thẳng vào phòng việc.

Anh ở trong đó suốt tiếng đồng hồ.

Cũng giống như bây giờ.

Cách một cánh cửa, tôi vẫn nghe thấy anh đang hỏi đó đầu dây bên kia:

“Susu, mẹ con có ở cạnh không?”

2

Tôi bỗng thấy đầu óc rối loạn.

người như trống rỗng.

Giọng nói bên kia điện thoại khá nhỏ, tôi không nghe rõ.

Chỉ biết Giang Đình đã nhiều lặp lại nội dung tin nhắn ấy.

【Anh dám ly hôn, em dám không?】

【Anh còn mong được sống cùng em và Susu hơn cứ khác.】

【Anh đã tới thứ 99 rồi, nhưng cùng này cần chúng cùng đi, không?】

Tôi không nhớ nổi mình đã quay lại giường bằng cách nào.

Chỉ nhớ lúc Giang Đình quay lại phòng, người anh không còn toát ra sự giận dữ như nữa.

Thấy tôi vẫn còn thức, anh chỉ hơi ngạc nhiên một chút.

Rồi nhanh chóng tắt đèn đầu giường.

“Sáng mai anh có cuộc gặp với khách hàng, em không cần chuẩn bị bữa sáng đâu.”

Giang Đình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Anh nằm quay lưng lại phía tôi, tiếng ngáy nhẹ đều đều khiến dây thần kinh tôi như bị kéo căng.

Đau lại không hẳn là đau.

Khoảng nửa tháng trở lại đây, cảm xúc của Giang Đình dao động rõ rệt.

Tôi từng điện cho cô bạn thân cùng văn phòng luật với anh.

Cô ấy khá ngờ, nhưng cũng giải thích:

“Gần đây công ty nhận vài vụ khó nhằn, vụ của Giang Đình là căng nhất.”

Nên tôi mặc nhiên cho rằng những thay đổi ở anh chỉ là vì công việc áp lực.

Tôi khẽ cong môi cười nhạt.

Rút điện thoại của anh ra từ dưới gối.

3

Điện thoại của Giang Đình giờ luôn được sạc trên tủ đầu giường.

Nhưng bây giờ tôi mới chợt nhận ra—đã rất lâu rồi anh không cắm sạc điện thoại khi ngủ.

Màn hình bật sáng, ánh sáng tôi chói mắt.

Màn hình khóa điện thoại của anh vẫn là ảnh đứa tôi, mật khẩu vẫn là ngày sinh nhật của tôi.

Nhưng có những thứ không đổi, cũng có những thứ đã đổi mất rồi.

cùng tôi vẫn không trộm điện thoại của Giang Đình, chỉ lặng lẽ đặt nó lại dưới gối anh.

Người phụ nữ đó là ?

Đứa bé tên là Susu kia, có quan hệ gì với Giang Đình?

Tôi bỗng nhận ra mình không còn quá háo hức biết nữa.

Trong cuộc hôm , Giang Đình từng nói…

Anh đã sớm chuẩn bị tinh thần để ly hôn với tôi cứ lúc nào.

Thậm chí còn trách móc người phụ nữ kia không dám liều lĩnh như anh.

“Phá nồi chặn thuyền.”

Bốn chữ đó khiến tôi cùng cũng xâu chuỗi được mọi chuyện.

Giang Đình ngoại tình rồi.

Ngoại tình với một người phụ nữ đã có gia đình — giống hệt như anh.

Nhưng tôi vẫn hoàn toàn hiểu nổi…

Rất nhiều nghiên cứu chỉ ra rằng, đàn ông ngoại tình và đàn ông ly hôn là chuyện hoàn toàn khác nhau.

“Có gì không hiểu chứ.”

“Nếu cô ly hôn rồi, Giang Đình lại lật , không chịu ly hôn với thì sao?”

“Nếu không phải , tại sao cô phải đổi tên thành biệt hiệu trong danh bạ?”

“Cô là người nắm quyền lựa chọn, nắm chủ động trong tay.”

4

Lúc đó bạn thân tôi đang trên đường đi công tác.

Cô ấy lại cho tôi ngay khi máy bay vừa hạ cánh.

Cô ấy trấn an tôi:

cứ như có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh theo dõi sao.”

Giang Đình nhà lúc nghe thấy câu đó.

“Có chuyện gì ?”

“Bình tĩnh theo dõi cái gì cơ?”

Anh ném chìa khóa xe lên khay cạnh cửa, nhìn tôi với vẻ khó hiểu.

Tôi không ngờ anh lại sớm như vậy.

So với dáng vẻ bình tĩnh của anh, tôi lại có phần lúng túng, thậm chí cảm thấy bản thân thật buồn cười.

Rõ ràng là người phản bội là anh…

tôi lại mang dáng vẻ như một kẻ có tật giật mình.

Bạn thân tôi phản ứng còn nhanh hơn tôi.

Cô ấy lập tức hô lên một câu:

rồi!”

“Chuyện đây anh giúp tôi xử vụ ly hôn vì hành, tôi vẫn cảm ơn anh đâu đấy.”

“Hôm nay khách hàng lại nói là, chồng cô ấy hình như đã bắt đầu xuống nước rồi.”

Tôi tưởng bạn thân chỉ đang cố tình đánh lạc hướng câu chuyện.

Không ngờ Giang Đình lại có biểu hiện chột dạ rõ rệt — sắc anh thoáng biến, người căng lên như dây đàn.

hành… ly hôn…

Trong đầu tôi như có dòng điện chạy .

Âm thanh của cuộc tối Giang Đình trong phòng việc, bỗng trở nên rõ ràng từng chữ một:

hành gia đình không bao giờ chỉ có một .”

sợ gì chứ? Hắn chẳng phải chỉ tiền sao? Tôi cho là được, không?”

5

Từ khi Giang Đình được thăng chức năm ngoái, anh không còn nhận xử vụ ly hôn nữa.

Ngoài do những vụ đó thù lao không cao, thì điều anh ghét nhất là phải đóng vai “chuyên gia tâm ”.

Đặc biệt là khi đối với khách hàng nữ.

Anh từng nói với tôi:“Chuyện tình cảm rất khó nói rõ ràng, không chỉ phải xử vụ việc còn phải an ủi cảm xúc của khách hàng, mệt lắm.”

Tôi đè nén cảm xúc choáng váng cực điểm trong lòng, chăm chú nhìn gương Giang Đình, chớp mắt vài cái.

Có lẽ anh nhận ra ánh mắt tôi, nên chủ động lên tiếng giải thích:“Cũng chỉ vì em là bạn thân của Kỳ Kỳ, nếu không anh đã chẳng nhận rồi.”“Thôi được rồi, người nói chuyện đi, anh có việc, vào phòng việc .”

Chỉ vài chân là tới phòng việc, nhưng Giang Đình đi vội vàng và rối loạn.

Tôi tắt chế độ loa ngoài, tựa lưng vào ghế sofa.

Bạn thân tôi kể sơ tình hình vụ việc.

Người ủy thác bị chồng hành suốt hơn mười năm.

Trong mười năm đó, cô ấy đã trốn chạy vô số .

Nhưng nào cũng bị chồng bắt , hoặc bị chính cha mẹ ruột ép phải quay lại bằng cách dọa tự sát.

Cho khi cô ấy sinh con gái, thì hoàn toàn buông xuôi, không còn phản kháng nữa.

Bạn thân tôi thở dài:“Nghe nói hồi đại còn xong đã bị ép nghỉ giữa chừng để kết hôn.”“Haiz, nếu không phải năm ngoái cha mẹ cô ấy đời, chắc cô ấy vẫn còn cố chịu đựng không dám ly hôn.”

7

“Người ủy thác đó… họ Thẩm không?”

Tôi khựng lại một chút, mãi mới thốt ra được câu hỏi.

Bạn tôi rõ ràng sững người.“ vậy, họ Thẩm.”“Cô ấy tên là Thẩm Thanh Mặc, Giang Đình từng nhắc với à?”

Đã bao nhiêu năm trôi , nghe lại cái tên Thẩm Thanh Mặc, tôi lại có cảm giác mơ hồ lạ lẫm.

Bạn tôi nói, vụ việc của Thẩm Thanh Mặc kéo dài ít nhất nửa năm rồi.

Nửa năm…

Vậy tôi không hề phát hiện ra kỳ dấu hiệu nào.

“Hôm đó cô ấy văn phòng luật, trên người vẫn còn vết thương.”“ cũng biết tớ không giỏi xử mấy vụ ly hôn, lúc hôm đó Giang Đình cũng có nên tớ tiện miệng nhờ anh ấy giúp một tay, ngờ anh lại nhận lời thật.”“Với lại chuyện hành gia đình thì… khoan đã, Kỳ Kỳ, ý là…”

Giọng bạn thân tôi lập tức im bặt.

Tôi mím môi, cố gượng cười một cách đầy chua chát.

Giang Đình là người rất có nguyên tắc.

Mấy năm có bạn tôi nhờ Giang Đình xử vụ ly hôn.

Bên kia ngoại tình, bằng chứng rõ ràng.

Nhưng Giang Đình nói:“ nghề này, điều cấm kỵ nhất là nhận vụ của người quen, đặc biệt là ly hôn.”

Đã không nhận vụ của người quen…

Vậy thì Thẩm Thanh Mặc là gì đây?

8

Là mối tình đầu của Giang Đình, có lẽ vậy.

Ít nhất trong mắt tôi, thì là như .

Tôi và Thẩm Thanh Mặc là bạn cùng đại .

Hồi đi , đứa tôi không ưa gì nhau.

Nguyên nhân cũng buồn cười lắm.

Cô ấy thầm thích một nam sinh, lại hay thân thiết với tôi hơn chút, là cô ấy tôi như tình địch tưởng tượng.

Tôi đã giải thích vô số :“Chúng tôi chỉ là bạn cùng lớp cấp ba, từng ngồi cùng bàn, chỉ vậy thôi.”

Nhưng cô ấy không tin.

Cho khi Giang Đình xuất hiện.

Anh là đàn anh khóa trên, lớn hơn chúng tôi một tuổi.

Lúc đó giữa tôi và Giang Đình chẳng có gì xảy ra , trái lại, Thẩm Thanh Mặc và anh ấy ngày càng thân thiết.

Khoảng thời gian đó, mâu thuẫn giữa tôi và cô ấy cũng giảm đi khá nhiều.

Nhưng cùng, chúng tôi không bao giờ đợi được tin tốt lành từ Thẩm Thanh Mặc và Giang Đình.

Năm ba đại , Thẩm Thanh Mặc đột nhiên thôi .

Không lời giải thích, cô ấy chặn hết tôi, Giang Đình, và toàn bộ thành viên đội tranh biện.

tiếp theo tôi nghe tin cô ấy, đã là gần bốn năm sau khi tốt nghiệp.

Nghe nói cô ấy bị gia đình ép buộc, dọa chết nếu không quê kết hôn, nên đành bỏ .

Giang Đình sau khi nghe xong chỉ hờ hững đáp một tiếng: “Ừ.”

Khi đó, tôi và Giang Đình vừa mới quyết định kết hôn.

Tôi trêu anh:“Dù sao cũng là mối tình đầu của anh, phản ứng vậy là hơi lạnh nhạt đấy.”

Nhưng Giang Đình lại nghiêm túc nói từng chữ:“Hồi đó trong đội tranh biện cũng nhìn ra cô ấy cố tình gây sự với em.”“Anh từng thích cô ấy, việc hẹn riêng chỉ là để khuyên nhủ thôi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương