Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh trai vẻ mặt “đúng như dự đoán”, nghiêm nghị nói: “Thẩm Miên Miên anh nói cho em biết, không được yêu sớm.”
Tôi hừ một tiếng, quay mặt đi.
Anh trai rắn kéo tôi ngồi xuống, lải nhải nói rằng thể tôi chỉ thuộc về tôi, có những bộ phận như tay và đầu gối người có thể nhìn thấy, có những bộ phận người không được nhìn, đó gọi là bộ phận bí mật, ai cũng có bộ phận bí mật của mình.
Nếu có ai chạm vào đó, bất kể là ai, nhất định phải lớn tiếng kháng, lập tức nói cho anh trai và cô giáo biết.
Những này từ năm tôi bốn tuổi anh đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần rồi, tôi nghe đến mức tai sắp chai sạn.
Thấy tôi lơ đãng, anh cao giọng: “Biết chưa?”
Tôi “ờ” một tiếng. “Biết rồi.”
Kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động qua đi, tôi lại phải bắt đầu cuộc sống đi học khổ cực.
Sau khi được anh trai gọi dậy, tôi dụi mắt ngái ngủ đi theo anh vào phòng vệ sinh.
Anh trai đang đánh răng, thấy tôi cứ nhìn chằm chằm, một tay bế tôi lên bồn rửa mặt ngồi, tay cầm tay dạy tôi cách đánh răng đúng.
“Không phải chỉ đánh mỗi răng, đánh thêm nướu nữa, đánh xong mặt ngoài, mặt trong cũng phải đánh cẩn thận…” Chắc là biết tôi từng bị đau răng, giọng anh trai đặc biệt kiên nhẫn và nghiêm túc.
Tôi đầy bọt kem đánh răng, hôn lên má anh trai.
Anh trai nhìn tôi, rõ ràng ngây người.
Dòng bình luận hú hét một tràng.
[Á á á anh em tình cảm quá, ship thôi.]
[Lầu trên, cái gì cũng ship chỉ làm bạn dinh dưỡng cân bằng thôi.]
[Trên con đường dỗ dành anh trai, Bé Cưng một mình một ngựa dẫn đầu.]
[Năng lượng cầu sinh hôm nay của anh trai +111111111]
Ăn sáng xong, tôi cầm lược tìm anh trai.
Anh trai mím môi, thành thạo buộc tóc hai chùm cho tôi.
“Hôm nay em muốn tết tóc.”
“Được.”
Thế là tóc hai chùm biến thành bím tóc xương cá xinh đẹp, rủ xuống hai bên cổ tôi.
[Wa ka ka tôi sắp bị Bé Cưng làm cho mê mệt rồi! Mau đến đây cho dì hôn một cái ~]
[Quá đáng ghét! Bé Cưng nhỏ thế này đã xinh đẹp như vậy, sau này chẳng lẽ thành tiên nữ sao!]
[Có ai thấy dáng vẻ anh trai chăm sóc Bé Cưng rất ra dáng chồng người ta không? Muốn gả.]
[Cái dáng vẻ anh ấy dạy Bé Cưng về an toàn phòng chống xâm hại lúc trước thật sự rất quyến rũ, ai hiểu không?]
[ không hổ là , là bạch nguyệt quang trong lòng tất cả mọi người trừ nữ chính.]
Lúc học ở trường, trong lòng tôi vẫn lo lắng cho anh trai, luôn không nhịn được mà lơ đãng, vẽ vòng tròn trong sách giáo khoa.
May mà tôi thông minh trời phú, môn cũng đứng đầu, cô giáo không nỡ trách mắng.
Vừa tan học, tôi vội vã về nhà.
Cho đến khi nhìn thấy anh trai đang đợi ở cổng trường, tôi mới thả chậm bước chân, đi tới nắm lấy tay anh.
Anh trai khựng lại, tôi ngẩng đầu khó hiểu.
“Sao vậy anh?”
“Không có gì, về nhà thôi.”
[Trước kia Bé Cưng ngay cả nói chuyện với anh trai cũng không, huống chi là chủ động nắm tay anh, chẳng trách anh trai lại ngạc nhiên mừng rỡ.]
[Anh trai kích động đến mức ngừng thở luôn rồi.]
[Lại một ngày thương anh trai.]
Cô giáo bước tới, kể lại chuyện hôm nay tôi thường xuyên lơ đãng cho anh trai nghe.
Sau khi cô giáo đi, mặt anh trai sa sầm.
Trước khi anh kịp mắng tôi, tôi ôm lấy eo anh, vùi mặt vào lòng anh.
thể anh trai đờ, giọng điệu nhắc.
“Em tưởng làm vậy là không bị mắng sao?”
Tôi dụi mặt vào eo anh trai, trong lòng dâng lên một nỗi buồn.
Hóa ra trước kia tôi đã gây ra tổn thương lớn như vậy cho anh.
Sau này tôi phải đối xử tốt với anh trai hơn mới được.
“…Được rồi.”
Anh trai nhắc đặt tay lên gáy tôi.
“Lần này bỏ qua, không có lần sau .”
[Anh trai thực ra rất mềm lòng, Bé Cưng làm nũng một cái là anh chịu không nổi rồi.]
[Tai anh trai đỏ hết cả lên rồi, trong lòng chắc đã bị Bé Cưng làm cho tan chảy.]
[Năng lượng cầu sinh hôm nay của anh trai +9999999999]
9
Về đến nhà, tôi nhanh chóng giải quyết xong bài tập, ngồi trước sofa mở TV.
TV đang chiếu cảnh nam nữ chính sau năm năm chia tay lại, nữ chính dắt theo một đứa bé đáng yêu giống hệt tổng tài bá đạo, nhưng lại rắn nói đó không phải con của tổng tài.
Tổng tài mắt đỏ ngầu chất vấn: “Không phải của anh, vậy là của ai? Chẳng lẽ em còn có người ?”
Nữ chính lùng đáp:
“Tôi chỉ có thể nói đúng là máu mủ nhà họ .”
Mắt tổng tài càng đỏ hơn.
“Là của anh?”
Tôi hơi sững người.
“Vậy chỉ có thể nói là rất đời.”
Anh trai đang thái rau quay đầu nhìn tôi một cái.
Tổng tài ấn nữ chính vào tường, cắn môi cô chất vấn: “Năm đó em không nói một mà bỏ đi, anh vẫn luôn nghĩ em chết rồi, em có biết năm năm qua anh sống thế không?”
Nữ chính cười .
“Vậy anh cứ coi như tôi chết rồi đi.”
Tôi khẽ thở dài.
“Đúng là mười năm sinh tử đôi đường mờ mịt, năm năm sinh tử một đường mờ mịt.”
Tay anh trai đang nấu canh khựng lại.
Tổng tài ôm eo nữ chính, không cam lòng chất vấn: “Trái tim em quên anh rồi, vậy còn thể thì sao?”
Anh nhìn cô đầy tình cảm.
“Em có từng nghĩ đến anh không, dù chỉ một giây?”
Nữ chính thành thật nói: “Có nghĩ, nghĩ một lần hối hận một lần.”
Tôi tỏ vẻ đồng tình.
“Cô gái như vậy, không có .”
Anh trai: “?”
Anh thực sự không chịu nổi nữa, bước tới chuyển sang kênh thiếu nhi cho tôi.
“Sau này bớt xem mấy bộ phim linh tinh này đi, xem hỏng hết não.”
Tôi nhún vai. “Anh cứ nhất quyết nghĩ vậy, em cũng chịu.”
Anh trai: “…”
Tôi nhíu mày.
“Em không có thời gian gây sự với anh . Cơm nấu xong chưa? Em đói rồi.”
Anh trai cuối cùng cũng không chịu nổi, vẻ mặt kỳ quái nhìn tôi.
“Miên Miên, những này em học từ vậy?”
Tôi ngậm lại.
Tôi đương nhiên không thể nói cho anh biết, tôi đều học từ những dòng bình luận.
10
Dưới sự gắng của tôi, trạng thái của anh trai đã tốt hơn trước rất .
Nhưng thỉnh thoảng anh vẫn nhìn đăm đăm vào lọ thủy tinh đựng đầy những con hạc giấy đủ màu sắc.
Đó là những con hạc giấy Kỷ Vân Bạch tự tay gấp năm lớp mười hai, cô nói, hy vọng anh trai có thể đỗ vào đại học A, họ sẽ nhau trên đỉnh vinh quang.
Anh trai chưa từng nghiêm túc học hành bao giờ đã nỗ lực học tập, cuối cùng cũng thật sự đỗ vào trường đại học đó.
Nhưng cô lại thích một đàn anh phụ trách đón tiếp sinh viên mới.
Sau khi anh trai đi, tôi “lỡ tay” làm vỡ lọ thủy tinh.
“Choang!”
Anh trai bị tiếng động làm giật mình, vội vàng đến.
Trước mắt là lọ thủy tinh vỡ tan tành, và những con hạc giấy rơi vãi khắp nơi.
Cùng với vẻ mặt chột dạ của tôi.
Ngay cả dòng bình luận cũng không khỏi mặc niệm cho tôi.
Anh trai thoáng kinh ngạc, rồi lập tức bình tĩnh lại.
Anh bước đến trước mặt tôi, bế tôi ra khỏi đống mảnh vỡ thủy tinh, kiểm tra từ trên xuống dưới. “Có bị mảnh thủy tinh bắn vào không?”
Tôi lắc đầu.
Anh trai yên , bảo tôi ra ngoài.
“Em ra phòng khách trước đi, anh dọn dẹp.”
Tôi bước đi vài bước, lại ngập ngừng quay người lại.
Anh trai ngồi xổm xuống, từ từ nhặt từng mảnh thủy tinh lên, rồi thu gom những con hạc giấy lại với nhau.
Tôi không nhịn được lên tiếng: “Anh ơi, anh đừng giữ cái lọ thủy tinh đó nữa được không?”
“Em sẽ tặng anh một cái lọ to hơn, đẹp hơn, bên trong chứa đầy một nghìn con hạc giấy.”
Tôi khoa tay múa chân.
“Đợi gấp đủ một nghìn con, anh có thể đồng ý với em một ước không?”
Anh trai ngẩng đầu, nhìn tôi rất lâu.
Cuối cùng nói một tiếng “được”.
11
Hai ngày sau, anh trai đưa tôi đi chơi viên giải trí.
Không may lại phải nam nữ chính.
Kỷ Vân Bạch và Phó Sâm tay trong tay đi dạo, nói chuyện, không khí ngọt ngào.
Tôi phát hiện anh trai hễ chạm mặt hai người này là theo bản năng bắp căng , tim đập nhanh hơn.
Đường hẹp nhau, nam chính nhìn anh trai, mặt mày âm u.
Dòng bình luận kêu la thảm thiết.
[Không ổn rồi, Bé Cưng mau kéo anh trai đi, phía trước là Tu La tràng!]
[Nam nữ chính càng ngọt ngào, tim anh trai càng tan nát.]
[Không cần đoán cũng biết, tiếp theo chắc chắn là nam chính không biết tự lượng sức mình khiêu khích anh trai, anh trai nhạt đáp trả, nam chính đuối lý chịu nhục, nữ chính xót xa bảo vệ nam chính, anh trai đau lòng không kìm nén được, im lặng không nói.]
[Anh trai chắc chắn thua, tôi không nỡ nhìn.]
Tôi kéo vạt áo anh trai định rời đi, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Kỷ Vân Bạch mỉm cười cúi người xuống, vẫy tay với tôi.
“Là Miên Miên à, có nhớ chị không?”
Tôi nhìn cô ấy, khó khăn gật đầu.
mắt Phó Sâm theo tôi chuyển sang mặt anh trai, hừ một tiếng.
“Miên Miên tôi sắp đón về rồi, anh sẽ không còn lý do gì để Tiểu Vân nữa .”
“ cách này để ép cô ấy mặt, có phải quá thấp kém không? Em gái anh vẫn còn là một đứa trẻ chín tuổi, cũng phải trở thành cụ của anh sao?”
Vẻ mặt Kỷ Vân Bạch dần trở nên phức tạp.
Anh trai lùng liếc hắn một lúc, vừa định lên tiếng.
Gió thổi qua, cổ họng tôi ngứa ngáy, ho một tiếng.
Sự chú ý của anh trai lập tức dồn về phía tôi, anh cởi áo khoác khoác lên người tôi, kéo khóa lại, không ngừng trách móc: “Đã bảo lúc ra ngoài mặc thêm áo khoác, cứ thích làm đẹp.”
“Cái áo khoác đó màu xanh, không hợp với cái váy hồng trên người em.”
Anh trai lấy bình nước hình Đội Chó Cứu Hộ của tôi từ trên vai xuống, mở nắp cho tôi uống nước, rồi thành thạo lấy khăn giấy lau cho tôi.
“Chơi có mệt không? Có muốn ăn gì không?”
Kỷ Vân Bạch và Phó Sâm bị bỏ rơi ở một bên, mặt mày xanh mét trắng bệch.
Đúng lúc này, bạn đẹp trai con lai cùng lớp tôi, , kéo tôi đi chơi cầu trượt.
Tôi không nhịn được, đi theo luôn.
“Miên Miên so với trước kia hoạt bát hơn .” Kỷ Vân Bạch lúng túng chuyển chủ đề.
“Ừm.” Anh trai vừa nói chuyện với nữ chính, vừa khóe mắt liếc nhìn tôi.
Lúc , không cẩn thận ngã vào bãi cát, cả khuôn mặt vùi trong cát.
Những đứa trẻ đều cười, tôi đỡ ấy dậy từ dưới đất, phủi bụi trên quần áo, khăn giấy lau cát trên mặt ấy.
“Có bị thương không?” Tôi hỏi.
Đôi mắt trong veo của nhìn tôi, lắc đầu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Lát nữa bảo rửa mặt cho nhé.”
Chắc là thấy tôi quá đáng yêu, hôn lên má tôi một cái.
Tôi đang định hôn lại, thì bị anh trai ở xa luôn theo dõi phát hiện.
của Kỷ Vân Bạch mới nói được một nửa, anh hùng hổ tới, một tay kéo tôi lại, vẻ mặt nghiêm nghị đến mức có thể dọa trẻ con khóc thét.
“Không được hôn em gái tôi!”
bị dọa đến ngẩn người tại chỗ, muốn khóc mà không dám khóc.
Vẻ mặt Kỷ Vân Bạch đờ.
Tôi vội vàng kéo anh trai đi.
Về đến nhà, tôi vội vàng muốn an ủi anh trai, sợ anh vì chuyện của nữ chính mà buồn bã, lại không muốn sống nữa.
Anh trai vẻ mặt tức giận.
“Trước mặt anh mà dám hôn em gái anh, ở trường còn thế nữa.”
Tôi lí nhí. “Thực ra không phải vậy.”
“Nó hôn em mấy lần rồi? Ngoài em ra còn hôn bé gái không?”
Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Hoàn toàn ngược lại.”
“Lần sau nó mà hôn em nữa, em đánh nó, biết chưa?”
Giọng tôi càng nhỏ hơn.
“Không phải ấy hôn em.”
Giọng anh trai càng thêm nặng nề.
“Nếu vẫn không được, em nói với anh, anh tìm phụ huynh nó nói chuyện cho ra lẽ.”
[Tôi cười điên rồi, nam chính đã bày sẵn thế trận, kết quả anh trai giữa chừng đi trông trẻ.]
[Anh trai không có trạng chiến đấu, đầu óc toàn là làm sao để ngăn bắp cải nhà mình bị heo nhà người ta xơi mất.]
[Anh trai: Tuy anh rất yêu em, nhưng xin lỗi, anh phải đi ngăn cản em gái mình yêu sớm.]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha]
[Lầu trên ồn quá làm tôi đau tai.]
Vẻ mặt anh trai thay đổi.
“Dạo này em toàn nói mấy câu kỳ quặc, chắc chắn cũng bị mấy đứa trẻ hư này dạy.”
Nghe vậy, dòng bình luận đồng loạt im bặt.
Sau vụ này, anh trai đã đích thân dạy tôi rất đòn tự vệ.
“Con gái tầm tuổi em đều cao hơn con trai, cứ như anh này, một đấm là có thể hạ gục mấy thằng lùn tịt đó.”
“Anh ơi, cao hơn bạn nữ.”
“ là ai? Tên nghe hơi quen.”
“Là cái hôn em đó, ấy là hotboy của lớp em.”
“…Hotboy cũng không được, anh dạy em thêm vài chiêu nữa.”
12
Thời gian trôi qua, một tháng đã qua.
Những con hạc giấy tôi gấp cho anh trai đã đầy ắp chiếc lọ thủy tinh lớn.
Chuông cửa vang lên, tôi hào hứng ra mở cửa.
Đi được vài bước, bước chân tôi từ từ ngập ngừng.
Khóa cửa có thể nhận khuôn mặt anh trai, tại sao anh còn phải bấm chuông?
“Cạch” một tiếng, cửa mở.
Người bước vào không phải anh trai, mà là Phó Sâm.
Tôi rất cảnh giác.
“Sao anh biết mật khẩu nhà em? Tại sao không báo trước mà vào nhà em?”
Phó Sâm mỉm cười.
“Bác Kỷ đã bình an xuất viện rồi, chị em bảo anh đến đón em về.”
[Bé Cưng đừng tin! nữ chính vẫn còn ở bệnh viện, hơn nữa nữ chính hoàn toàn không nhờ nam chính đến đón con .]
[ ty của nam chính kinh doanh không tốt đang đối mặt với phá sản, cộng thêm một khoản bảo lãnh trái quy định ba năm trước đủ để hắn ngồi tù hai mươi năm! Hắn đổ hết tội lỗi lên đầu anh trai, muốn bắt cóc con để ép anh trai thỏa hiệp.]
[Nếu con đi theo hắn, sẽ bị hắn để uy hiếp anh trai đó!!]
Phó Sâm đưa tay ra, như muốn vuốt đầu tôi.
Tôi gắng không né tránh.
Phó Sâm từ từ dụ dỗ: “Thẩm Phong Thi không phải người tốt, hắn thấy lợi quên nghĩa, thích đâm sau lưng bạn bè. Lớn lên bên cạnh một người như vậy không tốt cho em , và chị em vẫn luôn lo lắng hắn sẽ làm lệch lạc tam quan của em. Đợi em về nhà mới với anh, anh và Tiểu Vân cùng bác Kỷ sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy anh có thể đi cùng em thu dọn đồ đạc không ạ? Em có rất đồ muốn mang đi.”
“Quần áo thứ không cần mang, chỉ cần lấy cặp sách là được rồi, đợi về nhà họ Kỷ anh sẽ mua cho em.”
“Em có thể mang con búp bê trên đầu giường đi được không ạ?”
Tôi đáng thương nói. “Đó là để lại cho em.”
Mắt Phó Sâm thoáng vẻ không kiên nhẫn, nhưng vẫn gật đầu.
Tôi bước vào phòng ngủ, lặng lẽ khép cửa lại, đồng hồ thông minh Tiểu Thiên Tài bật chia sẻ vị trí thời gian thực với anh trai.
Vừa làm xong, Phó Sâm đã theo sau tôi bước vào.
“Xong chưa?”
Tôi ngoan ngoãn ôm con thỏ bông, gật đầu.
Xe được năm phút, đồng hồ Tiểu Thiên Tài của tôi nhận được tin nhắn của anh trai. “Miên Miên?”
Giây tiếp theo, anh nhận ra có không ổn.
“Giấu đồng hồ đi.”
Tôi do dự một chút, kéo khóa ở sườn con thỏ bông, giấu đồng hồ vào trong.
Nửa tiếng sau, tôi bị đưa đến một căn hộ ở ngoại ô thành phố.
Phó Sâm đặt cặp sách của tôi lên giường. “Em nghỉ ngơi ở đây trước đi, lát nữa chị sẽ qua thăm em, mang chút đồ ăn cho em.”
Tôi chớp mắt. “Vâng, em muốn ăn hamburger và gà rán.”
“Ừm.” Phó Sâm như nhớ ra gì đó.
“À đúng rồi, em đã chào tạm biệt anh trai đàng hoàng chưa? Gọi điện thoại cho anh ấy đi.”
mắt hắn quét qua người tôi.
“Anh ấy chắc có mua điện thoại cho em chứ nhỉ.”
Tôi bĩu môi. “Anh trai sợ em ham chơi không học hành tử tế, em xin anh ấy bao nhiêu lần rồi mà anh ấy không chịu mua. Sau này chị có mua cho em không ạ?”
Đối mặt với mắt mong chờ của tôi, Phó Sâm mỉm cười, vuốt đầu tôi.
“Đợi tối chị qua, em nói với chị ấy nhé.”
Hắn không nhắc đến chuyện gọi điện cho anh trai nữa, quay người bước ra khỏi căn hộ.
[Bé Cưng ứng nhanh quá, nam chính vừa rồi là đang thăm dò xem trên người Bé Cưng có thiết bị liên lạc không đó, lo sau này con bé tiết lộ vị trí cho anh trai.]
[Não mới đúng là xài tốt.]
[Thấy Bé Cưng thông minh như vậy là tôi yên rồi, anh trai mau đến đi!!]
[Nói thật, người không thấy nam chính mới là lớn nhất truyện này sao? Vụ bắt cóc trẻ con này thật sự quá ghê tởm.]
[Nam chính mới là +1]
[+2]
[+3]
[…]
Tôi nhoài người ra ban , xác định Phó Sâm đã ra khỏi tòa nhà, mới lấy đồng hồ từ bụng con búp bê ra nhắn tin cho anh trai.
Anh trai trả rất nhanh.
“Em có biết mình ở phòng bao nhiêu không?”
“Lúc vào em có thấy, 1703.”
“Được, ở trong nhà đợi anh, anh lên ngay.”
Vài phút sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tôi phấn khích mở cửa.
Phó Sâm đứng ngoài cửa, mắt âm hiểm nhìn chằm chằm tôi.
Tôi sợ hãi lùi lại liên tục.
Dòng bình luận đồng loạt bày tỏ sự kinh hãi.
Hắn một tay túm lấy tôi kẹp dưới nách, nhanh chóng đi vào lối thoát hiểm.
Hắn không đi xuống, mà ngược lại từng bước một leo lên.
“Nếu không phải có người nói cho anh biết vị trí của Thẩm Phong Thi trùng với anh, anh còn thật sự tin em ngoan ngoãn nghe .”
Tôi liều mạng giãy giụa cắn vào cánh tay hắn.
Phó Sâm đau đớn, giãy mấy cái không được, bèn lòng bàn tay bịt mũi tôi, từ từ, tôi hô hấp khó khăn, ngất đi.
Khi tôi tỉnh lại, phát hiện mình bị Phó Sâm một tay ấn lên lan can sân thượng, gió lớn thổi tôi lảo đảo.
Không biết từ lúc , anh trai và nữ chính đều đã đến.
Anh trai đứng cách đó một mét, mắt chăm chú nhìn tôi.
“Anh thả em gái tôi ra, muốn kiện gì chúng ta cũng có thể thương lượng.”
Trên mặt Kỷ Vân Bạch có vệt nước mắt đã khô.
“Phó Sâm, rốt cuộc anh bị sao vậy? Miên Miên cũng là em gái em mà, anh mau thả con bé xuống.”
Mặt Phó Sâm tái mét.
“Tôi cũng không muốn làm hại con bé. Thẩm Phong Thi, anh trả lại những thứ đã đánh cắp từ tôi, rồi chuyển vào tài khoản của tôi 300 triệu, tôi sẽ thả con bé.”
Giọng anh trai vọng lại từ trong gió .
“Tiền tôi có thể chuyển cho anh, nhưng đồ vật, không ở chỗ tôi.”
“Kẻ chủ mưu thực sự, là Hạ Thao, người bị anh đá ra khỏi ty ba năm trước khi ty niêm yết. Từ đầu đến cuối, đều là hắn bày mưu tính kế anh.”
Kỷ Vân Bạch gần như suy sụp.
“Anh thả Miên Miên ra! Em đã nhờ em tra rồi, chuyện đó thật sự không phải do Thẩm Phong Thi làm.”
Phó Sâm vẻ mặt hơi sững sờ, hắn chán nản buông tay xuống, nhưng khi nhận thấy anh trai đến gần, lại ấn tôi trở lại lan can.
Hắn mắt đỏ ngầu, vẻ mặt điên cuồng.
“Thẩm Phong Thi, là mày ép tao thành ra thế này. Người tố cáo tao không phải mày thì sao chứ? Tao không hiểu, tại sao mọi chuyện mày luôn nhanh hơn tao một bước? Mày rất yêu em gái mày đúng không, tao bây giờ không còn gì cả, cũng phải cho mày nếm thử mùi vị mất tất cả.”
Dòng bình luận phẫn nộ.
[Nam chính sao vậy? Lại nói ra thoại của thế này???]
[Nam chính có thiết lập nhân vật nát nhất lịch sử, bỏ qua lớp filter, vị này hoàn toàn là tội phạm hình sự mà.]
[Có cảm giác bất lực như tát không tới màn hình.]
[ kiếp thằng khốn, có bản lĩnh thì tự mình nhảy xuống đi!]
[Á á á nếu mày làm Bé Cưng bị thương một sợi tóc, tao là độc giả cũng không tha cho mày hu hu hu.]
Thái dương anh trai nổi đầy gân xanh, mắt lập tức trở nên sắc bén.
Anh muốn xông tới cứu tôi, nhưng bị Kỷ Vân Bạch cản lại.
Cô từ từ tiến về phía Phó Sâm, giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng.
“Nhưng anh vẫn còn có em không phải sao? Dù thế , em cũng sẽ cùng anh đi tiếp.”
“Vậy sao?”
Phó Sâm cười nhạo.
“Vậy em có thể cùng anh nhảy xuống từ đây không?”
Kỷ Vân Bạch sững người một lúc, nhìn vào mắt hắn gật đầu.
“Em có thể, chỉ cần anh thả Miên Miên.”
Gió trên sân thượng càng lúc càng mạnh, thổi ù ù bên tai, Phó Sâm trong cơn gió mạnh đó nhìn cô rất lâu, đôi mắt đỏ ngầu dần khôi phục lại một chút tỉnh táo.
Hắn quay đầu nhìn tôi, đặt tôi xuống khỏi lan can.
Tôi vội vàng lao về phía anh trai.
Anh trai ngồi xổm xuống ôm chặt tôi vào lòng, sau cơn hoạn nạn, thể anh không ngừng run rẩy, vùi đầu vào cổ tôi rất lâu không nói nên .
[Tốt quá rồi! Bé Cưng được cứu rồi!]
[Tôi vui đến mức lăn lộn trên giường hai vòng, nhảy ếch hai mét.]
[Nữ chính đừng mà—— để nam chính tự chết là được rồi.]
[Nữ chính chỉ cần chữa khỏi mắt, tam quan vẫn rất đúng đắn, chẳng trách anh trai trước kia yêu đến vậy.]
[Nữ chính đi đi, đẩy nam chính xuống hoàn thành nguyện của hắn, chúng tôi giúp cô làm chứng là hắn tự nguyện nhảy.]
[Xin nguyện trợ giúp, tôi xếp sau nữ chính.]
[Tôi xếp thứ ba.]
[Tôi xếp thứ tư.]
[…]
Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng anh trai, giọng mềm mại an ủi: “Không sao rồi anh, không sao rồi.”
Kỷ Vân Bạch bước đến trước mặt Phó Sâm, giơ tay tát mạnh hắn một cái.
Dòng bình luận lập tức reo hò cổ vũ, và bày tỏ có thể nhận đặt lịch tát hộ.
Một lát sau, cảnh sát ồ ạt tiến vào, khống chế Phó Sâm.
Tôi đứng trước mặt Kỷ Vân Bạch.
“Anh trai chưa bao giờ làm chuyện gì tổn thương chị, anh ấy vẫn luôn muốn bảo vệ chị.”
“Anh trai cũng không đánh nhau gây gổ, anh ấy chỉ là thấy việc nghĩa hăng hái làm, chị không tin thì nhà em còn có cờ thi đua người tặng anh ấy.”
“Là người, những định kiến của người đã che mắt người. Yêu ma thực sự không nằm trong máu, mà nằm trong mắt của những kẻ kỳ thị.”
Như vậy anh trai sẽ không chết.
“Anh…”
Anh trai không nói gì, dưới sự bảo vệ của cảnh sát ôm tôi rời đi.
Nghe nói sau này, Phó Sâm đối mặt với cáo buộc như làm giả số liệu tài chính, rửa tiền xuyên quốc gia, bảo lãnh trái quy định, bắt cóc tống tiền, nửa đời sau có lẽ đều phải ở trong tù.
Kỷ Vân Bạch một lần cũng không đến thăm hắn.
Tôi vùi vào lòng anh trai, nắm chặt áo sơ mi của anh, nức nở đến mức ngực áo anh ướt đẫm một mảng lớn.
Giọng anh trai khàn đặc, mang theo sự áy náy nặng nề.
“Xin lỗi, là anh không chăm sóc tốt cho em.”
Tôi lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Em, em cảm thấy rất có lỗi với anh…”
Anh trai hơi sững người. “Tại sao?”
Tôi nghiến răng, mắt đỏ hoe. “Là không tốt, không quan đến anh, cũng vì sự tồn tại của em mà xa lánh anh, em hưởng thụ sự quan của gia đình, lại không nhìn thấy anh trai ở một góc buồn bã đến nhường .”
“Anh trai là vì em, mới phải chịu tủi thân như vậy.”
“Cho nên anh trai ghét em, cũng là đáng đời.”
Cổ họng anh trai khẽ động.
Có thứ gì đó rơi xuống trán tôi, ẩm ướt, ấm áp.
Anh trai im lặng rất lâu.
Anh từ từ nâng mặt tôi lên, nghiêm túc nhìn vào mắt tôi.
“Anh trai chưa bao giờ ghét Miên Miên, anh trai thích nhất là Miên Miên.
“Những tranh chấp và mâu thuẫn của người lớn trước kia, chưa bao giờ là lỗi của em.”
“Em đã, rất gắng rồi.”
“ gắng đến như vậy để muốn cứu anh.”
[Ấm áp quá, như thể quay về thời tôi còn chưa phải là mụ phù thủy độc ác.]
[Anh trai cuối cùng cũng hiểu rồi sao? Bé Cưng nhỏ bé đã gắng hết sức chỉ để muốn kéo anh trai ra khỏi bóng tối mà thôi…]
[Thương anh trai, thương Bé Cưng, mỗi người một tát, nam chính thì bị Hàng Long Thập Bát Chưởng.]
[Vất vả rồi, anh trai.]
[Vất vả rồi, Bé Cưng của chúng ta.]
[Những ngày tháng sau này, nhất định phải thật tốt nhé.]
Tôi sụt sịt mũi, lấy từ trong túi ra một con hạc giấy, cẩn thận nâng đến trước mặt anh trai. “ ước của em là… anh trai có thể ở bên cạnh em cả đời.”
Anh trai nhìn con hạc giấy, mắt rưng rưng, nhưng khóe lại mỉm cười.
“Được.”
Thế giới là giả, nhưng tình yêu là thật.