Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Lam Lam vậy liền nhào đến, cười ngọt ngào:
“Chào anh đẹp trai, em là em gái của Thẩm Hoa Hoa, em tên là Thẩm Lam Lam~”
“Em nhắc nhở anh là đừng để chị lừa anh nha. Người không được ba mẹ yêu thương đều có vấn đề tính cách hết á~”
Lý Dương xông tới:
“Cậu là dân thượng lưu mà lại nhặt thứ tôi không cần à? Không xấu hổ sao? Nói cho cậu , cô ta là loại lẳng lơ, là kẻ chuyên thay đổi dạ đấy.”
Nghe đến , Chu Cận Lâu dừng tay lại.
Anh quay người, thẳng họ, kéo tôi ôm .
Hơi ấm vây lấy tôi, mùi hương thông non như từ rừng Đại Hưng An Lĩnh ùa đến, tiếng anh vang lên trầm thấp nhưng sắc lạnh:
“Hai người nên lo cho bản thân đi. Một tên thiếu gia phá sản nợ nần chồng chất, lo sống cho nổi trước đã.”
“Còn bạn gái tôi không phiền các người bận tâm.”
“Nếu cô là loại thay đổi dạ… tôi tình nguyện làm người dự bị cho cô .”
“Nếu cô thủy chung… tôi sẽ lên chùa thắp hương tạ ơn trời đất.”
Khoảnh khắc , tôi sự … Mình đang được yêu thương.
Khóe nóng lên.
Rõ ràng mùa đông chưa qua.
Vậy mà … Trên lớp băng lạnh giá kia, tôi lại … hình bóng mùa xuân.
Giống như đang mơ vậy.
Cơn mưa giữa mùa đông đổ xuống vừa bất ngờ, vừa lạnh buốt.
Phía xa, tài xế của Chu Cận Lâu đang sắp xếp để đưa bà nội tôi chuyển đến bệnh viện ở thủ đô.
Còn ngay tôi, Chu Cận Lâu giương một chiếc ô, lặng lẽ đứng cạnh.
Tôi khẽ liếc người đàn ông cạnh, tim bỗng đập mạnh đến nghẹt thở.
Không giống nói chuyện qua màn hình khi tôi còn tự tin và chủ động.
, anh mặc áo măng tô đen, cao hơn tôi hẳn một cái .
cao 1m87 mang lại giác áp lực quá lớn.
Tôi ngẩng mới được phần cằm sắc nét của anh.
tôi mới để ý trên cổ anh có một nốt ruồi nhỏ.
Tôi nhớ tới một đêm nào , khi anh áp sát lại gần…
Tôi l.i.ế.m môi, những ám muội từng nói ngày lại hiện về.
“Anh ơi, cái nốt ruồi quyến rũ quá… Em muốn ‘ăn’ nó luôn.”
tai anh bừng, nhưng kiên nhẫn giảng đề toán cho tôi, vừa chuộng vừa nhịn cười:
“Khi gặp anh cho em ‘ăn’, được không?”
Nhưng hiện tại, khi anh thực sự xuất hiện cạnh tôi.
Tôi lại không dám .
Lên xe, tôi cố gắng điều chỉnh lại xúc.
Muốn nói ơn.
Muốn nói xin lỗi.
Muốn nói rằng… có lẽ, chúng ta không nên liên lạc .
Nhưng chưa kịp nói, thứ ngăn lại tôi lại là… Một nụ hôn cuồng loạn.
Giống như là dồn nén quá lâu, cuối cùng không kìm nén thêm.
Không rõ ai bắt trước.
Nhưng khoảnh khắc tôi chỉ …
như vậy.
Mãnh liệt. Điên cuồng. Dồn dập.
Hôn xong, lại càng hôn sâu hơn.
Tôi chưa từng nghĩ, những tôi từng buông lơi khi tán tỉnh qua màn hình lại có một ngày hóa thành thực , trở thành vòng dây siết chặt lấy tôi.
Khi anh nắm lấy cá chân tôi, kéo tôi trở lại giường tôi còn đang run rẩy.
Không còn là Chu Cận Lâu lạnh lùng, nhã nhặn như thường ngày.
Không còn là người ngượng ngùng, quay mặt tai.
Mà là…
[ – .]
Bệnh hoạn.
Chiếm hữu.
Điên cuồng.
Yết hầu anh chuyển động.
Đôi u tối như vực sâu.
Như ngọn lửa rực cháy dưới một tảng băng đang vỡ vụn.
Anh dùng ngón tay dài nhẹ vuốt lên vết hôn ửng nơi xương quai xanh tôi, vết hôn còn rất mới.
“Nói lại đi. Nói cái câu ‘sau đừng liên lạc ’ .”
“Dùng hết tâm cơ lừa tình của tôi, giờ lại muốn kết thúc?”
“Không nào đâu, .”
“ à…”
“ à…”
“Anh đã muốn gọi em như thế từ lâu .”
“Em là của anh.”
“ không được rời xa anh… trừ khi anh chết.”
Anh áp sát tai tôi, dùng giọng nói thấm xương tủy thì thầm.
Giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u tôi, ánh tràn ngập ham muốn chiếm hữu.
“Giờ thì sợ đúng không?”
“ trước nói muốn anh hôn lên cổ, không rất to gan sao?”
“Tán tỉnh xong định chạy? Không em nói, em thích anh… Thích nhất… thích đến phát điên luôn sao?”
Cơ anh nóng đến đáng sợ.
Anh bắt tôi thẳng mình.
Gương mặt kia so với trong video còn quyến rũ hơn gấp nhiều lần.
“ không được trốn. anh .”
Có chút đe dọa, như chút khẩn cầu.
“Đừng chỉ nóng bỏng trên mạng… Giờ thì cho anh em ‘nóng’ thế nào đi.”
Tôi ngẩng , mặt bừng.
Dứt khoát không né tránh như hàng trăm lần tôi đã nói trước camera.
“Anh ơi, hôn em có được không? Em nhớ anh lắm, nhớ đến phát điên .”
“Dỗ em một chút đi… Em không nói chia tay đâu.”
“Những em nói đều là . Em sự… sự thích anh nhất trên đời.”
Chưa đợi tôi nói xong, Chu Cận Lâu đã rần cả tai, cả hoe.
Anh như đang giận dữ, lại như đang xấu hổ.
Cắn nhẹ lên vai tôi một cái như hung hăng, nhưng như đang đau .
Sau anh cúi , khẽ đặt một nụ hôn lên môi tôi.
Nhẹ nhàng, gần như khẩn thiết.
“Đừng nói , con hay nói dối.”
“Chuyện không rời xa anh…”
“Em dùng cả đời để chứng minh lận đấy.”
Tôi nâng khuôn mặt anh lên, kỹ.
Cuối cùng, tôi đặt một nụ hôn lên môi anh. Mỉm cười, thì thầm:
“Chu Cận Lâu… Em muốn DNA của mình xoắn anh. Được không?”
Chu Cận Lâu.
Em từng hỏi anh về chiếc bình Klein.
Anh nói, là hình chiếu của không gian bốn lên không gian ba .
Nhưng anh không…
Bình Klein dù nó có chứa đưng mọi thứ nhưng nó không chứa hết tình yêu.
Chu Cận Lâu. Ý em là…
Tình yêu em dành cho anh mãi mãi không bao giờ là có điểm cuối.
…