Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/gI29VkmZT

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Còn tôi sao—tôi phải bám chặt lấy yên xe, cứ ngửa ra phía không kiểm soát .

Hứa Ninh Thâm chắc chắn là quen chạy xe đua .

Ai lại đạp xe kiểu này chứ!

“Chậm thôi! Chậm, chậm ! Tôi sắp rớt xuống !”

Gió rít tai, tôi nghe anh nói:

“Không phải sắp trễ à?”

“Nắm lấy tôi!”

Tôi đưa tay ra , bám vạt áo Hứa Ninh Thâm.

Nhưng chẳng , vạt áo bị tôi kéo lệch hết cả.

Không còn cách nào, tôi vòng tay ôm chặt lấy eo anh.

Hứa Ninh Thâm vẻ khựng lại một .

“Yên tâm đi! Đây gọi là tư thế tay quý ông, tôi không lợi dụng đâu!”

Khi xe dừng lại trước cổng sân vận động, còn đúng hai phút diễn bắt đầu.

Tôi nhảy phốc xuống khỏi xe, cảm gió hôm đó nóng rực, hầm đến mức mặt tôi đỏ bừng cả lên.

“Cảm ơn!”

Tôi không dám nói thêm một câu nào, liền chạy thẳng trong.

Kết thúc diễn, tôi theo dòng ra ngoài, ra đến cổng đã Hứa Ninh Thâm đang đứng bồn hoa.

Anh dựa chiếc xe đạp, vậy vẫn chưa rời đi.

“Sao anh còn ở đây?”

Tôi chạy đến.

Cùng lúc đó, trong lòng nảy sinh một suy đáng ra tôi không nên .

Tôi —chẳng lẽ Hứa Ninh Thâm đang đợi tôi?

“Đã đến .”

Hứa Ninh Thâm cụp mắt xuống:

trong loa khá tốt, đứng ngoài nghe rõ. Xem tôi nghe diễn miễn phí vậy.”

Anh tờ poster nhỏ trong tay tôi:

“Đây là thần tượng thích à?”

Tôi thích một nhóm nhạc, các thành viên đều nhuộm tóc sặc sỡ, đeo tai, chân mày, trông cực kỳ ngầu.

“Ừm.”

Nhắc đến thần tượng là tôi hăng ngay.

Trên đường về, tôi thao thao bất tuyệt về nhóm nhạc đó.

Xe dừng lại trước bức tường trường học.

“Đi đi.”

Hứa Ninh Thâm nói: “Ký túc xá sắp đóng cửa .”

Tôi đi ngoái đầu nhìn lại.

Hứa Ninh Thâm vẫn đứng dưới ngọn đèn đường, khẽ vẫy tay ra hiệu giục tôi nhanh lên.

Mười , Hứa Ninh Thâm đã khác xưa.

Lái xe cực kỳ vững vàng.

Dường là cố tình giảm tốc vì tôi, còn chậm rãi.

anh còn đua xe không?”

“Ừ, lúc rảnh đi, coi để thư giãn.”

cần nghiêng đầu một là tôi thể nhìn mấy lỗ tai trên tai anh.

ta nói nếu lâu không đeo lỗ sẽ dần mờ đi.

“Tôi nhớ hồi xưa anh nhuộm tóc đỏ, còn xỏ tai . Hồi đó trông ngầu lắm. không thích nhuộm tóc sao?”

Hứa Ninh Thâm suy gì đó, khẽ gật đầu:

“Đôi khi phải trở thành kiểu khiến bệnh nhân yên tâm… đúng không?”

11

Tôi thật sự không rằng câu nói trái lòng mười trước lại khiến Hứa Ninh Thâm thay đổi suy , quyết tâm trở thành bác sĩ.

lớp 12, Hứa Ninh Thâm bắt đầu đi học tối.

Nền tảng anh vốn không tệ, nhưng đã bỏ bê hai , học lại quả thật rất vất vả.

Mỗi lần tôi quay sang nói chuyện với bạn thân học, đều anh đang cắm cúi học hành nghiêm túc.

Nghe nói khi điền nguyện vọng, Hứa Ninh Thâm viết thẳng tên Đại học lên tờ đăng ký.

chính là ngôi trường tôi chọn.

“Tôi thiếu ba điểm để .”
Hứa Ninh Thâm đẩy gọng kính:
“Cuối cùng Đại học B, nhưng này thi đậu cao học ở .”

Từ đến B, cách nhau đến tận 1.300 cây số.

“Lúc đó định học cao học, nhưng lại không thi. Không biết đâu chúng ta đã gặp nhau sớm hơn .”

Tôi tưởng tượng một cảnh gặp lại Hứa Ninh Thâm ở khuôn viên .

“Vì sao anh lại chọn học ngành y?”

“Đó là quyết định tôi chưa bao hối hận.”

Ánh đèn đường chớp tắt lướt qua gương mặt Hứa Ninh Thâm.

hai, gia đình xảy ra chuyện, tôi nghỉ học một để chăm sóc thân. Rất may là lúc đó đã học kiến thức, còn giúp đỡ phần nào.”

“Thời gian đó, tôi cứ sắp không gắng gượng nổi .”

“Mẹ tôi hiếm khi tỉnh táo, nhưng mỗi lần tỉnh lại là lại khóc lóc van xin tôi rút ống thở. Bà trở thành gánh nặng, là gánh nặng cả gia đình, dù tôi nói bao nhiêu lần rằng cần cố gắng thêm một .”

“Tôi thật ra đã nói dối bà. Những thân thể vay mượn đều vay cả . Ban ngày tôi ở cạnh mẹ, tối thuê chăm sóc, còn ra ngoài làm thêm, không nghỉ ngơi suốt nhiều ngày. Cuối cùng tôi ngất xỉu lề đường, và lúc đó… đã từng đến chuyện buông xuôi.”

“Nhưng mở mắt ra, tôi vẫn phải tiếp tục. Dù thế nào không thể bỏ mặc mẹ.”

Hứa Ninh Thâm khẽ cười, đang tự giễu.

“tôi suýt … đã làm chuyện không nên làm.”

Tôi sững .

“Nhưng dù khó khăn đến mấy, anh đã vượt qua .”

Tôi nghiêm túc nói.

Xe dừng lại dưới nhà tôi.

Tôi tháo dây an toàn, nói lời tạm biệt, chuẩn bị xuống xe.

Nhưng đi vài bước, tôi lại quay lại.

Tôi gõ nhẹ cửa kính:

“Bây nếu bác gái anh thế này, chắc chắn sẽ rất vui.”

Hứa Ninh Thâm nhìn tôi, trong mắt anh lấp đầy một thứ cảm xúc tôi không thể đọc .

“Ừ. Bà ấy sẽ vui.”

Tôi mỉm cười rời đi.

Nhưng lại nghe phía vang lên một câu:

“Ngày đó, tôi từng đến tìm .”

Tùy chỉnh
Danh sách chương