Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/7pkKv9dhwI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Ông lao tới, túm chặt cổ tay tôi, ánh mắt dữ dội:
“Đêm qua, thực sự không có xảy ?
Oán , tử , sát người nó bùng phát dữ dội thế.
cần lệch một chút, làng này đều phải chết!”
làng sẽ chết sao?
Tôi khẽ chạm vết thương còn đau âm ỉ người.
Kiên quyết đáp:
“Không, đêm qua thật sự không có .
có một mình tôi ở đây.”
Có lẽ nét mặt tôi quá kiên định.
Thập Phương thực sự tin.
Ông hít sâu một hơi.
Rồi dặn tôi về làng tìm một chiếc gỗ đào sơn đỏ.
Còn nhấn mạnh:
“Nhất định phải chọn bốn thanh niên trai tráng, khỏe mạnh.
Những người mà ai nhìn thấy là lương thiện.”
Tôi gật đầu, nghĩ bụng: trai tráng thì tất nhiên rồi, không khỏe sao khiêng nổi?
Còn phải là người lương thiện, chắc là bởi họ mang , tự nhiên có thể khắc chế tà .
Nhờ danh nghĩa Thập Phương, mọi yêu cầu của tôi đều được đáp ứng.
Chẳng mấy chốc, bốn thanh niên lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn đã cùng tôi lên .
chúng tôi lên , Thập Phương đã gỡ hết những cây đinh dài người người phụ nữ .
Điều kỳ lạ là, mấy cây đinh to dài ấy ghim thân xác một đêm, mà không bất kỳ vết tích nào.
Tôi còn kịp mở miệng , Thập Phương đã giục chúng tôi nhanh chóng đưa thi thể .
Trong lòng tôi thấy có chút lạ.
Người phụ nữ gầy gò, nhỏ bé thế kia, ông ta một mình nhấc nổi, cần nhiều người thế?
Nhưng ngay tôi nắm lấy cánh tay cô ta, lập tức hiểu .
Người phụ nữ… nặng khủng khiếp.
Chúng tôi sáu thanh niên trai tráng hợp sức, miễn cưỡng nhấc được.
đặt được thi thể trong .
Tất đều ngồi phịch đất, thở hồng hộc kiệt sức.
Một người lấy hết can đảm :
“… trưởng, này là sao ?
Còn nặng hơn con bò cày nữa.”
Thập Phương khẽ gật đầu, thi thể:
“Khó nói rõ nguyên nhân, nhưng oán và tử người cô ta đột nhiên bùng phát.
Nặng mức gần hóa thành thực chất, nên đáng sợ .”
một người mặt mày trắng bệch, run rẩy :
“ giờ đã đặt rồi, có còn xảy nữa không?”
Thập Phương đứng dậy, lắc đầu:
“Dĩ nhiên vẫn đủ. Đây là lý do ta cần các ngươi .”
Bốn người kịp hiểu , Thập Phương đã vung kiếm, nhanh chớp cứa cổ.
Một nhát chí mạng.
Máu nóng phụt , bắn lên da tôi.
Tôi bàng hoàng nhìn Thập Phương.
Bọn họ thế, mặt vẫn còn nguyên vẻ ngơ ngác, kịp biến mất thì hơi thở đã tắt.
Đôi mắt mở trừng trừng, chết không nhắm mắt.
Tôi run rẩy nhìn Thập Phương:
“Tại… tại sao?
Tại sao ông làm ?”
Ông chẳng buồn đáp.
lẳng lặng xẻ ngực từng người, hứng đầy một bát máu.
Sau đó trộn lẫn , đặt dưới ánh nắng gay gắt hong khô.
Làm xong tất , Thập Phương thở phào, lau mồ hôi trán, ngồi phịch cạnh tôi.
Tôi khẽ dịch người, né xa một chút.
Thập Phương liếc tôi:
“Đừng sợ ta. Ta sẽ không ngươi.”
Tôi im lặng thật lâu, :
“ họ thì sao?
Sao ông họ?
Ở nơi non nghèo khó này, họ là số ít những người tốt.
Họ đâu có đắc tội ông? Tại sao ông họ?”
Thập Phương nhìn tôi rất sâu:
“Ta họ là bất đắc dĩ. họ… cứu nhiều người hơn.”
Tôi cứng cổ cãi:
“Ai do cha mẹ sinh , mạng ai chẳng là mạng?
Họ còn là người tốt.
Ông mấy người tốt, cứu một đám kẻ xấu.
Đây gọi là ‘’ sao?”
Thập Phương nheo mắt:
“Đúng, đây là ta nói.
một người bảo toàn trăm người.
Giảm tổn thất sinh mạng mức thấp nhất, đó là ta.
Có lẽ của ta là sai, nhưng muốn ta nhận sai…
Phải đợi ngươi có đủ bản lĩnh khiến ta cúi đầu được.”
Tôi hít sâu một hơi.
Mình không có bản lĩnh đó.
Thập Phương không nói thêm , quay đi bưng chén máu đã gần đặc hồ.
Ông dùng thứ đó vẽ kín một vòng bùa xung quanh .
Làm xong, sắc mặt ông trắng bệch, thở dốc liên hồi.
Ông bảo tôi đỡ ông .
Trưởng thôn cùng đám người đã sớm chờ sẵn dưới chân .