Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7pkKv9dhwI

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

6.

Cố Lễ đôi mắt sáng :

“Hy Hy tỉnh rồi?!”

Hắn lập tức lao tầng, nhưng vệ vẫn giữ chặt.

Cố Lễ vùng vẫy điên cuồng:

“Thả tôi ! Tôi phải đi gặp con gái tôi!”

“Cố Tri Hạ! Cho tôi gặp Hy Hy đi! Cho tôi con bé một lần không?!”

Tôi không đáp, đứng dậy, bước thẳng về phòng Hy Hy.

Hy Hy nằm đó, trên tay treo chai dịch.

Bác sĩ gia đình giải thích: con bé bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, cần truyền glucose để hồi phục nhanh.

Thấy tôi, Hy Hy mở to mắt, mắt đầy sợ hãi:

“Hy Hy nhớ mẹ lắm… Mẹ tin Hy Hy đúng không? Hy Hy không phải hư…”

“Con không đẩy chị Nguyệt Nguyệt… cũng không đẩy cô …”

Nỗi sợ hãi ấy, không nên tồn tại đôi mắt của một trẻ bảy tuổi.

Tôi không kìm nước mắt, khẽ vuốt ve bàn tay nhỏ chi chít vết thương:

“Mẹ biết, không phải của Hy Hy. Mẹ biết con không phải hư.”

của mẹ… mẹ muộn quá. Hy Hy có trách mẹ không?”

Nước mắt tràn , nhưng Hy Hy lại vội vàng giơ tay , nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi:

“Hy Hy không trách mẹ đâu. Mẹ đi học ở xa, Hy Hy biết mà.”

Nhìn trẻ ngoan thế, tim tôi đau như bị đâm.

Ngoài cửa, Cố Lễ vang , khản đặc:

“Hy Hy! Ba con!”

“Hy Hy! Cho ba nhìn con một chút thôi!”

“Ba muốn con, muốn bù đắp cho con, có không?!”

Nghe thấy hắn, mắt Hy Hy vụt tắt.

Tôi khẽ vuốt tóc con, nhẹ:

“Hy Hy muốn gặp ba không? Nếu không muốn, mẹ sẽ đuổi ông ấy đi.”

này chúng ta không gặp ba , có không?”

Hy Hy nhìn tôi rất lâu, mắt sâu như lớn.

Tôi vừa lệnh đuổi Cố Lễ đi thì con bé kéo tay tôi lại:

“Cho con gặp ba đi.”

Dù sao cũng một trẻ bảy tuổi.

Dù tổn thương bao nhiêu, vẫn chưa thể dứt bỏ hoàn toàn.

Tôi hiệu cho vệ dẫn Cố Lễ .

hắn đứng bên giường, tôi mới thấy mắt hắn lần đầu hiện rõ đau đớn thật sự.

mắt hắn dừng lại trên những vết thương chằng chịt của Hy Hy, nỗi hối hận và tự trách cuồn cuộn dâng :

“Ba thăm Hy Hy rồi… ba sai, tất cả của ba.”

“Ba sẽ mua lại bút vẽ cho con, mua lại vòng tay, mua lại mọi thứ.”

này, ba sẽ đứng về phía Hy Hy, tin Hy Hy, không?”

nhìn khẩn cầu mắt hắn — giống hệt nhìn của Hy Hy ngày nào cầu hắn tin mình.

Hy Hy im lặng nhìn hắn, tay nắm chặt tay tôi, mồ hôi lạnh thấm .

“Không.”

Tôi kinh ngạc nhìn con bé.

Cố Lễ cũng chết lặng, không tin tai mình.

Hy Hy lặp lại, nhỏ nhưng kiên :

“Con không cần ba . này con không muốn gặp ba .”

sáng cuối cùng mắt hắn vụt tắt.

Hắn run :

“Hy Hy… thật sự… không muốn gặp ba sao?”

Con bé siết chặt tay tôi, run rẩy :

“Ba không phải ba tốt. Ba muốn đổi mẹ đi.”

“Ba thích Nguyệt Nguyệt, không thích con. Nên con cũng không cần ba .”

Tôi đau nhói lồng ngực.

Phải thất vọng mức nào, phải chịu bao nhiêu khổ sở,

mới khiến một bé bảy tuổi những lời như thế.

Cố Lễ dường như cũng hiểu, hắn cúi đầu, nghẹn:

“Ba không xứng… Ba đáng chết.”

rồi, hắn bật điên dại.

Tôi khoát tay, kéo hắn đi.

Hắn không phản kháng, như một cái xác bị kéo lê xuống cầu thang.

Hy Hy mới dần thả lỏng, rồi nhào lòng tôi, khóc nức nở.

Tôi ôm chặt con, đeo lại cho con chiếc vòng tay pha lê:

“Từ nay Hy Hy ở bên mẹ.”

“Mẹ sẽ vệ Hy Hy.”

7.

và Nguyệt Nguyệt bị tôi đuổi khỏi biệt thự.

Tất cả công ty Kinh thị đều nhận lệnh của tôi —

không ai phép tuyển , kể cả làm lao công.

Nguyệt Nguyệt bị đuổi khỏi trường, không một ngôi trường nào chịu nhận lại.

Mất giá trị lợi dụng, hai mẹ con sống lay lắt, ngày nào cũng bị chồng của đánh đập.

Cố Lễ — xuất hiện trở lại, hắn đã không hắn .

Bộ vest từng sạch sẽ giờ nhăn nhúm,

râu ria mọc rậm, mắt thâm quầng, như một tháng chưa từng ngủ ngon.

Thủ tục ly hôn ký rất nhanh, đơn thôi việc cũng nộp gọn gàng.

chia tay, hắn dè dặt hỏi:

“Hy Hy dạo này thế nào rồi? Có thể cho tôi gặp con bé không?”

Tôi lạnh lùng đáp:

“Hy Hy không muốn gặp anh.”

Lưng hắn khụy xuống, rồi lại gượng thẳng:

“Tôi sẽ báo thù cho Hy Hy. Tôi phải thay Hy Hy đòi lại công bằng.”

tôi làm , con bé sẽ chịu gặp tôi.”

Hắn không nhìn tôi , quay rời đi, bước chân cứng rắn.

Tôi biết hắn làm gì.

Và tôi cũng chẳng ngăn.

Để tránh Hy Hy bị hắn dọa thêm, tôi quyết đưa con đi xa.

Ngay đêm, tôi đặt vé bay sang Singapore.

Chiều hôm , hai mẹ con đã hạ cánh.

đang cùng Hy Hy dạo sân bay, điện thoại tôi rung liên hồi.

Tin tức tràn ngập trên trang nhất.

Tôi mở — và nhìn thấy gương mặt Cố Lễ.

ký giấy ly hôn, hắn đã mua một con dao phay trên đường.

Giấu dao lưng, hắn gõ cửa nhà .

không phòng bị, bị hắn đâm thẳng tim.

Không đủ hả giận, hắn lia thêm vài nhát mặt cô ta.

Rồi ôm Nguyệt Nguyệt nhảy từ tầng mười lăm xuống.

Chồng của cũng không thoát.

Hiện trường — bi thảm mức hình ảnh phải che mờ toàn bộ.

giết chết cả ba , hắn không trốn, cũng không về nhà.

bị cảnh sát bắt, hắn đang quỳ trước biệt thự của tôi,

tay giơ cao chiếc váy công chúa dính đầy máu:

“Hy Hy… ba sai rồi…”

“Ba đã xử lý hết những kẻ xấu rồi… Hy Hy sẽ không phải thấy họ …”

“Đây váy của Hy Hy, ba đã giành lại cho con rồi…”

Hắn điên rồi.

Và đáng phải như thế.

Vụ án nhanh chóng khép lại — chứng cứ rõ ràng, thủ đoạn tàn nhẫn.

Cố Lễ bị kết án tử hình, thi hành một tháng.

Trước ngày xử, luật sư của hắn gọi cho tôi:

“Cố Lễ cầu cô mang Hy Hy gặp hắn lần cuối.”

“Hắn cô cho hắn một cơ hội cuối cùng.”

Tôi nhìn Hy Hy đang vui vẻ chơi ngựa gỗ, lạnh lùng đáp:

“Tôi từ chối.”

Chưa kịp để luật sư thêm, tôi dập máy.

Hy Hy vừa từ vòng xoay chạy lại, rạng rỡ nhào lòng tôi:

“Mẹ ơi, vui lắm! Hy Hy muốn chơi thêm một lần !”

một tháng, con bé cuối cùng cũng tươi trở lại.

Tôi khẽ lau mồ hôi trên trán con:

“Chơi vui quá rồi đấy, mồ hôi hết rồi. Cởi áo khoác rồi chơi tiếp nhé?”

Hy Hy gật đầu, tươi như nắng:

“Dạ!”

Áo khoác rơi xuống, con bé lại chạy về phía vòng xoay ngựa gỗ,

nụ rực rỡ như mặt trời.

Tương lai của Hy Hy, lại sáng.

Mọi bóng tối…

sẽ không bao giờ chạm con bé .

Tôi sẽ vệ Hy Hy.

— Hết —

Tùy chỉnh
Danh sách chương