Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Cố Duẫn Bạch là ngôi sao trong giới điện ảnh và nơi đây chính là một nơi hỗn loạn.
Trong hai năm đầu, đủ loại phụ nữ liều mạng bám anh ấy như thể họ đang tuyệt vọng.
lý do này, tôi đã bị không ít bạn nữ của anh ta tát, xô đẩy, thậm chí là lăng nhục.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Cố Duẫn Bạch chỉ nhấp một điếu thuốc rồi thích thú nhìn vết thương tôi, tuỳ tiện động viên một câu: “Châu Châu, ngoan một .”
Anh ta sẽ không bao ngăn chặn mấy cái chuyện ghen tuông phiền phức như này, đối với tôi càng tuỳ tiện hơn, vẫy đến thì đến, đuổi đi thì đi.
Cố Duẫn Bạch có bệnh sạch sẽ, đúng là một người rất kỳ lạ, rõ ràng là hút thuốc, uống rượu, chơi mạt chược, nhưng một cũng không thể ngủ được trong trường bẩn thỉu.
để Cố Duẫn Bạch có thể ngủ yên, tôi lau sạch sẽ đến một hạt bụi cũng không còn, sau đó lại dùng Etanol để khử trùng rất nhiều lần.
Tôi đã chờ anh ta ở đây trong suốt một nghìn không trăm chín mươi năm
.
Hoa mẫu đơn và lan điếu ban công của ngủ hết nở rồi lại tàn, nỗi nhớ nhung của tôi cũng trở cằn cỗi.
Lần đầu tiên tôi gặp Cố Duẫn Bạch là trong riêng của một quán bar. Bởi thiếu phục vụ nam quản lý đã sắp xếp để tôi và một số phụ vụ nữ đi đưa rượu.
Lúc đó tôi không có một quy định như này, rượu đã mang đến thì người cũng phải ở lại.
Cố Duẫn Bạch ngồi trong một đám nam nữ thế nhưng thực sự rất chói mắt.
Anh ta ngồi trong góc của chiếc ghế sofa da, ngả mình vào tay vịn rồi nhìn một đám nam nữ đang lắc lư trong ánh sáng mờ ảo, cả người cũng được phủ lên một lớp lười biếng.
Cố Duẫn Bạch – người mà tôi đã đến từ lâu, thông qua bức chân dung, rồi đến video và tạp chí.
Tôi xấu hổ đến mức muốn bỏ chạy, nhưng để nhìn anh ấy một lần nữa, tôi đã đứng lại chỗ cũ cùng với nữ phụ vụ ăn mặc hở hang.
Có người đóng cửa lại, bảo anh ta gọi một người đến phục vụ.
Cố Duẫn Bạch đồng ý, nheo mắt quét qua người của mấy người chúng tôi.
Tầm mắt anh ta dừng lại giữa trán tôi rồi rời đi.
nói của người đàn trẻ hơi khàn khàn, mang theo bất cần: “Chính là cô ấy!”
Vốn dĩ tôi muốn nói mình chỉ ở đây để tăng thêm bầu không khí, thế nhưng anh ta đã đứng lên và lại gần đây, tôi ngẩng đầu nhìn vào khuôn mà mình đã sao chép vô số lần bằng tranh đen trắng, khuôn đó cách tôi càng gần hơn.
Nhân sinh đảo lộn, anh ta dùng sắc trao đi, mà tôi dùng tình để chờ đợi.
Anh cúi đầu ghé sát vào tai tôi, điều đầu tiên anh nói với tôi là: “ hút thuốc không?”
Tôi không nói chuyện, lòng tôi run rẩy. Cố Duẫn Bạch, tổng cộng mười chín bức tranh, mỗi lần một nét, tôi lén trộm tên của anh, viết đi viết lại bức tranh vô số lần.
Anh ta có vẻ hơi bất lực: “Vậy thì châm thuốc đi.”
Tôi chậm rãi gật đầu.
2.
đó, anh khen tôi có đôi mắt đẹp.
Thực ra đôi mắt của Cố Duẫn Bạch thật sự đẹp, lông mi dài cong vút, mỗi khi nheo mắt lại, có thể đem ánh sáng ban hòa vào trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
Cố Duẫn Bạch đưa tôi về , thu xếp cho tôi một chỗ thích hợp.
Lúc đầu anh từ chối chạm vào tôi, chỉ ôm tôi rồi ngủ. Mỗi ở bên nhau, dường như Cố Duẫn Bạch ngủ đều không quá yên giấc, khi xúc ở trong mơ trở càng mãnh liệt, anh ta sẽ siết chặt cổ tay tôi.
hôm sau, khi anh ta đỏ mắt nhìn vết bầm xanh trắng cổ tay tôi thì sẽ áy náy mà nói với tôi: “Châu Châu, xin lỗi.”
Cố Duẫn Bạch đã quen diễn kịch, cố ý dùng điệu trìu mến nhất, chỉ sợ sẽ không ai có thể từ chối nổi anh ta.
tương lai của một nghệ sĩ, thông thường là không tiết lộ bạn gái ra .
Tôi không cần danh phận .
Lúc đó, tôi còn ngây thơ cho rằng chỉ cần có anh ta bên cạnh là đủ rồi.
3.
Có lẽ là từ khi bắt đầu nhận thêm một vở kịch , Cố Duẫn Bạch trở càng bận rộn.
Gần đây anh ta có rất nhiều niềm vui , bên chưa bao thiếu bạn gái, lúc tâm trạng vui vẻ thì dỗ tôi nói rằng đây chỉ là xã giao, nếu tâm trạng không tốt thì cũng chẳng ừ hử , chỉ hút thuốc trong , trong khách, cả căn đều ngập tràn khói thuốc.
Một cuối tuần, Cố Duẫn Bạch đã hứa sẽ ở cùng tôi, thế nhưng lại mất liên lạc cả .
Mãi cho đến khi trợ lý của anh ta gọi điện tới và ngập ngừng bảo tôi đừng lo lắng, Cố Duẫn Bạch chỉ đang ở khách sạn Hilton để bàn chuyện với người mà thôi.
Tôi thuận miệng hỏi khách sạn đó có phải ở khu Weish không thì trợ lý của anh ta có vẻ ngượng ngùng không nói .
Có lẽ nhờ vào giác quan thứ sáu của phụ nữ, tôi ngồi bậc thềm đối diện khách sạn và gọi điện cho Cố Duẫn Bạch nhưng điện thoại di động của anh ta vẫn tắt.
Chờ đợi suốt , đến tám sáng hôm sau, tôi tận mắt chứng kiến Cố Duẫn Bạch ôm eo một người phụ nữ từ khách sạn đi ra.
Người phụ nữ khoác áo khoác của Cố Duẫn Bạch lên vai, anh ta còn mở cửa xe cho cô, cô mỉm nắm tay anh, mời anh đi cùng.
qua xảy ra chuyện , không cần nói cũng .
Tôi cho rằng, chỉ cần mình không hỏi thì có thể coi như không có chuyện xảy ra.
Nhưng sau khi vở kịch kết thúc, Cố Duẫn Bạch lại chủ động thẳng thắn với tôi, anh ta nói: “Châu Châu, hình như anh đã phải lòng một người rồi, chúng ta… dừng lại ở đây đi.”
Tôi nghe anh ta nói với điệu bình tĩnh để kể về mối tình mà họ có được là nhờ vào một bộ phim.
“Châu Châu, anh thực sự rất yêu cô ấy.”
Khi nghe đến từ “yêu”, tôi cuối cùng trở cuồng loạn và đập nát mọi thứ trong .
Cố Duẫn Bạch chưa bao nói yêu tôi.
Anh nhìn tôi phát điên, sau đó dịu : “Châu Châu, đừng làm loạn nữa.”
Cố Duẫn Bạch được giáo dục rất tốt, anh ta cùng tôi thức đến khuya, xoa thái dương nói: “Căn này sẽ để lại cho , đừng dây dưa nữa, Châu Châu.”
Anh mím , trong lời nói có cầu xin: “Chúng ta… hảo tụ hảo tán đi!”
Cố Duẫn Bạch rời bỏ tôi rồi.
4.
Trong truyền thuyết, Scheherazade, con gái của tể tướng, đã kể tận một nghìn lẻ một câu chuyện cho vị quốc vương độc ác để hoá ta.
Mà tôi, lại dùng thêm ba năm nữa – trọn vẹn một nghìn không trăm chín mươi năm – trăm phương nghìn kế ủ mình vào thuốc của Cố Duẫn Bạch, chính là loại thuốc mà anh ta sẽ không thể sống nếu thiếu tôi.
Bên tràn ngập tin tức, nói rằng có một ngôi sao điện ảnh trẻ tuổi đã mất tích.
Khi người quản lý là chị Trình gọi cho tôi, tôi còn đang vặn chìa khóa cửa thì nghe điệu lo lắng phát ra từ ống nghe, sau đó tôi thở dài: “Chị Trình, tôi cũng không anh ấy đang ở đâu.”
Nói dối đó.
Thực ra tôi .
Vừa mở cửa ra, ánh sáng hoàng hôn liền ập tới chiếu vào Cố Duẫn Bạch.
Lúc này Cố Duẫn Bạch đang ngồi xổm đất, xếp mảnh mạt chược thủy tinh thành một ngọn đồi nhỏ, sau đó ngẩng : “Chị, xếp giỏi không?”
Tôi giơ mũi giày lên rồi chạm vào, sau đó ngọn núi nhỏ do thuỷ tinh xây dựng đã sụp đổ, lăn xuống đất phát ra tiếng kêu răng rắc.
Cố Duẫn Bạch có vẻ rất tủi thân, cuối cùng đành phải nở nụ lòng.
Người đàn trẻ có khuôn vô cùng đẹp, giống như được trời ưu ái vậy.
Tôi nâng cằm anh lên và nói: “Nói, anh là của .”
Cố Duẫn Bạch nheo mắt lại, trong chốc lát, tôi dường như ngửi mùi hương quen thuộc đến mê hồn đó. Nhưng rất nhanh sau đó ánh mắt anh lại cụp xuống, anh và nói với tôi: “Anh là của .”
Nụ đó chân thành và trong sáng, ngoan ngoãn như một chú mèo con.
Tôi chợt thất vọng, năm đó, tôi là con chim trong lồng của Cố Duẫn Bạch, dù có mở cũng chỉ có thể hát mấy câu hay để lòng anh ta.
Lần này đã so với quá khứ, trong ánh sáng của ngọn đèn sợi đốt, tôi cắn anh.
Một hồi lâu, tôi đẩy anh ra.
Anh ấy kéo đôi sưng đỏ và cẩn thận hỏi tôi: “Chị, có thể ra ngắm nhìn một được không?”
Tôi cong nói: “Không được nha, A Duẫn, kia có rất nhiều người xấu.”
Tôi nhìn ánh sáng trong mắt Cố Duẫn Bạch từng tấc tắt dần, trong lòng dâng lên một giác báo thù đầy dễ chịu.
5.
đó tôi nằm mơ, nằm mơ một lưỡi dao sắc đang cắt xẻ da thịt, thế nhưng đó không có vết máu.
Cảnh tượng trước mắt trở càng kỳ quái, mà Cố Duẫn Bạch đang ở trong ánh sáng trắng đó, mỉm vẫy tay với tôi: “Châu Châu, lại đây.”
Lại một khung cảnh , chính là cảnh anh ta đang nhéo cổ tôi và gọi tôi bằng cả họ và tên: “Trần Châu Châu, cùng đi chết đi.”
Thực ra vào ba năm trước, tôi chưa từng có ý định báo thù Cố Duẫn Bạch, thậm chí cả việc muốn căn này cũng không nghĩ tới, tôi chỉ muốn trốn thoát khỏi đây.
Người tìm tôi chính là người phụ nữ mà Cố Duẫn Bạch luôn miệng nói yêu.
Người phụ nữ tên là Chu Lộ, vốn là một ngôi sao tuyến 18, nhưng giá trị tài sản của cô ấy đã tăng gấp đôi nhờ vào vở kịch của cô với Cố Duẫn Bạch.
Cô ấy không nói , chỉ ra một xấp tư liệu và nhìn tôi với ánh mắt thương hại mà lạ lùng.
Tôi lật từng trang tư liệu, sau đó nhận ra rằng, hoá ra ngay lần đầu tiên tôi gặp Cố Duẫn Bạch trong quán bar cũng đã bị bao phủ bởi một lớp lừa dối.
Trước khi đến mười ba tuổi, tôi đều lớn lên cùng , để nuôi tôi và cho tôi có một cuộc sống sung túc như bao đứa trẻ , sau làm việc, tôi đã mở thêm quán hàng rong và đi đóng thuê làm diễn viên quần chúng.
Bộ phim “Đứa trẻ ngốc” là tác phẩm nổi tiếng của Cố Duẫn Bạch khi anh 23 tuổi.
Trong đó có cảnh nam chính Bắc Thanh Xuyên sau khi bị đàn mà mình tín nhiệm nhất phản bội thì đã uống rượu say rồi đến câu cá tại một ao nước mà có người bạn cùng lớp chết tại đó.
Do uống rượu và bị thương nặng, anh ta phải đào đi đào lại nước để quay ra được cảnh chân thật nhất.
Diễn viên phụ đóng vai xác chết của bạn học đó chính là tôi.
Khi đó Cố Duẫn Bạch đang cáu kỉnh với đạo diễn, giở trò cố tình mắc lỗi, NG vô số lần.
Nhờ có Cố Duẫn Bạch mà tôi vốn đã bị viêm phổi, lại bị phù nề do ngâm nước nhiều lần.
Sau khi vào bệnh viện, chỉ kéo dài được mấy thì qua đời.
tôi đã có thể chữa khỏi bệnh, cho dù chỉ là sau ca phẫu thuật sẽ phải sống chung với bệnh tật một thời gian, thế nhưng để giữ lại nhiều tiền hơn cho tôi và không muốn trở thành gánh nặng của tôi, ấy đã bỏ qua phẫu thuật mà không hỏi đến ý kiến của tôi.
Điều buồn là năm này sống dưới mái của người , tôi vẫn luôn coi Cố Duẫn Bạch là thần tượng và chỗ dựa tinh thần của mình, thường tôi thậm chí còn dành hết tiền trợ cấp để mua thiết bị ngoại vi của anh ta.
Chu Lộ gõ gõ vào góc bàn, kéo tôi về hiện thực từ ký ức đó.
“Cố Duẫn Bạch là người mà mắt còn cao hơn đầu, công bằng mà nói, cô có điểm để anh ấy thích?”
Cô ấy nhếch khóe lên và nhìn tôi: “Sắc đẹp, tài sản, hay là địa vị?”
Tôi im lặng, mỗi lời trầm bổng trong miệng cô ấy chẳng nào một đòn nặng nề.
Nếu trước cuộc hẹn, tôi nghĩ ít nhất mình còn có thể kể cho cô ấy nghe mọi chuyện giữa tôi và Cố Duẫn Bạch một cách công khai và trực tiếp.
Nhưng ba năm dịu dàng đó giống như được người đàn đó thí áy náy.
“Anh ấy giữ cô lại bên cạnh chỉ thương hại cô mà thôi.”
Chu Lộ để lại lời này rồi rời đi.