Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5q08Josy8T

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Những lời nói ấy như con dao cùn tẩm độc, chậm rãi cứa từng nhát lên trái tim đã rách nát của tôi.
Sắc mặt tôi tái nhợt, chỉ muốn rời khỏi nơi thật nhanh.
Cô ta vẫn chưa chịu buông tha, bất ngờ túm lấy tay tôi, móng tay cắm sâu vào da thịt, đau nhói như kim đâm thấu xương.
“Không uống rượu mời thì uống rượu phạt! Đã không biết điều, vậy thì tôi cho cô nhớ đời thêm !”
“ trước chưa giết được cô, xem cô còn may mắn không!”
Vừa dứt lời, từ bóng tối ở hành lang, hai người đàn ông cao lớn mặc đồ tác chiến lập tức ra, kẹp hai bên, không để tôi kháng cự lôi thẳng vào phòng tổng thống trên tầng thượng!
Tôi hoảng loạn vùng vẫy, nhưng sức lực chẳng khác muỗi đốt gỗ so với bọn họ.
Chu Nhan ánh mắt đầy độc ác xen lẫn đắc ý: “Tô Vãn, đã anh Dục thích cô như vậy, vậy thì tôi sẽ khiến cô hoàn toàn bị hủy hoại! Xem anh ấy còn muốn một con giày rách nát từng bị giẫm nát không!”
Một tên đàn ông mặt mũi dâm tà cười gằn tiến về phía , tôi giãy giụa điên cuồng, tuyệt vọng dâng trào như sóng lớn nhấn chìm.
Chu Nhan còn giơ điện thoại lên, định quay lại tất cả!
bàn tay ghê tởm kia sắp chạm vào cổ áo tôi, “RẦM!” — cánh cửa phòng bị đá tung ra!
Phó Thừa Dục xông vào như con sư tử nổi điên, cả người toát ra sát khí rợn người.
Vừa nhìn tôi bị đè trên , quần áo xộc xệch, đôi mắt anh đỏ rực vì tức giận. Một đòn khống chế điêu luyện trong chiến đấu, anh lập tức quật ngã tên đàn ông kia sàn, khiến hắn ngất xỉu tại chỗ, không kêu lên một tiếng.
“Vãn Vãn!”
Anh đến, cởi trói cho tôi, ôm lấy cơ thể đang run rẩy của tôi vào lòng: “Đừng sợ! Anh đến rồi! Không rồi…”
Nỗi kinh hoàng sau cơn ác mộng và uất ức dồn nén bỗng chốc vỡ òa, tôi bật khóc nức nở trong vòng tay anh.
Anh bế bổng tôi lên, nhẹ nhàng dùng áo khoác bọc lấy cơ thể tôi, chuẩn bị rời đi.
đi ngang qua Chu Nhan, anh dừng bước, giọng lùng:
“Chu Nhan! Trước đây em bướng bỉnh gây sự, nể tình quá khứ anh đều bỏ qua. Nhưng em dám giở trò bẩn thỉu ?!”
“Nếu hôm nay Vãn Vãn chuyện , anh nhất định sẽ xử theo quân pháp, bắn chết em tại chỗ!”
Chu Nhan bị ánh mắt đầy sát ý của anh dọa đến lùi nửa bước, nhưng sau đó lại như bị chọc trúng nỗi đau, gào lên the thé:
“Bắn chết em?! Tình cảm từ nhỏ lớn lên cùng nhau của chúng ta còn không bằng vài năm của hai người ?!”
“Tốt! Phó Thừa Dục! Nếu anh muốn em, em trả cho anh bây giờ!”
Dứt lời, cô ta bất ngờ về phía cửa sổ sát đất đang mở, chưa ai phản ứng thì đã không do dự nhảy !
“Nhan Nhan—!”
Phó Thừa Dục tái mét mặt, như phản xạ bản năng ném tôi sang một bên, thẳng ra cửa sổ!
Tôi bị ngã văng sàn lẽo, mắt cá chân đau nhói như bị dao cắt.
Tôi cố lê lết bò ra mép cửa, chỉ Phó Thừa Dục như phát điên lầu, bế lấy thân thể đầy máu me của Chu Nhan, rồi nhảy lên xe jeep quân sự.
Tiếng động cơ gầm rú như thú hoang, xe đi hút trong khói bụi, từ đầu đến cuối… anh không nhìn tôi lấy một .
Tôi ngồi bệt dưới sàn , nhìn theo hướng chiếc xe biến , trong tim chỉ còn lại sự lẽo và chết lặng vô tận.
Cuối cùng, tôi tập tễnh một mình quay về cái nơi được gọi là “nhà”.
Chưa thở ra một hơi, Phó Thừa Dục đã hùng hổ xông vào.
Anh túm lấy cổ tay tôi, siết mạnh như muốn nghiền nát xương tôi:“Nhan Nhan bị tổn thận, cần ghép gấp! Trong cả thành phố, chỉ em phù hợp!”
“Không! Tôi không hiến! Phó Thừa Dục, anh điên rồi! Tôi lấy ra để cứu cô ta?!”
Tôi gào lên trong tuyệt vọng, nước mắt tuôn như mưa, cố vùng ra.
Nhưng anh vẫn siết tay tôi, ánh mắt vừa cố chấp vừa đầy cầu :
“Vãn Vãn! Coi như anh em! Cô ấy nhảy lầu vì anh, anh không thể để cô ấy chết! Cô ấy còn trẻ, một quả thận với em không ảnh hưởng nhiều đâu, anh sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất điều trị cho em, sau bù đắp gấp đôi, được không?!”
“Không! Tôi không muốn! Giết tôi không hiến!”
Tôi gào khóc, vùng vẫy như phát điên, nhưng trước sức mạnh tuyệt đối của anh, tất cả đều vô ích.
Cuối cùng, anh vẫn lôi tôi vào phòng phẫu thuật, ép tôi nằm lên bàn mổ!
“Phó Thừa Dục! Tôi hận anh! Tôi hận anh!!!”
Trước thuốc mê ngấm vào, tiếng hét đầy oán hận của tôi là mảnh ký ức cuối cùng còn sót lại.
Chương 3
Lúc tỉnh lại, đã là hôm sau.
Phó Thừa Dục ngồi canh bên , tôi mở mắt thì lập tức bước đến, vẻ mặt đầy áy náy:
“Vãn Vãn, em tỉnh rồi à? Anh lỗi… Vết đau không? Em muốn ăn không? Anh đã nhờ người mua mấy món em thích nhất rồi…”
Anh lấy ra đủ loại thuốc bổ và quà cáp đắt tiền, nhưng tôi chỉ lặng lẽ nhìn lên trần nhà, ánh mắt trống rỗng.
Hôm đó, Phó Thừa Dục ra ngoài mua cháo cho tôi, Chu Nhan lại lén lút lẻn vào phòng . Cô ta cười khẩy:
“Ơ kìa, chẳng phải là ‘anh hùng hiến thận’ vừa lập công lớn à?”
“Tô Vãn, cô thật đáng . Anh Dục lúc nào miệng nói yêu cô, nhưng tôi cô, cuối cùng anh ấy vẫn luôn đứng về phía tôi. Bây giờ lại còn để cô hiến thận cho tôi ! Cô đeo bám anh ấy mãi không nhục à?”
Tôi chỉ buồn nôn, khàn giọng đáp: “Cút đi.”
Sắc mặt cô ta lập tức sầm , trừng mắt căm tức: “Cho mặt mũi không biết điều, đừng trách tôi ra tay độc ác!”
Nói xong liền hậm hực bỏ đi.
Chưa đến mười phút sau, Phó Thừa Dục quay lại, mặt mày đằng đằng sát khí, xông thẳng vào phòng:
“Tô Vãn! Tại em lại mua chuộc y tá để động tay động chân vào thuốc truyền của Nhan Nhan?!”
Tôi sững người: “…Động tay cơ?”
“Cô ấy nói em vì hận anh ép em cứu cô ấy nên đã hối lộ y tá, bỏ thuốc gây dị ứng vào túi truyền, khiến cô ấy sốc phản vệ suýt chết! Mới được kéo từ phòng cấp cứu về!”
Anh nói đầy tức giận, giọng điệu như thể đã chắc chắn tôi là kẻ thủ ác.
Tôi chỉ đến tận xương, trái tim như bị bóp nghẹt:
“Chu Nhan từng tổn hại tôi biết bao , anh chưa từng nghiêm túc truy cứu! Còn , cô ta chỉ cần nói một câu, anh liền nhào tới chất vấn tôi?! Phó Thừa Dục, trong lòng anh, tôi độc ác đến vậy ?”
“Chẳng lẽ không phải? Ngoài em ra, ai còn thể…”
“Tôi không !”
Tôi rốt cuộc không nhịn nổi , bao nhiêu ấm ức dồn nén bùng nổ thành tiếng thét. Tôi bật dậy khỏi , nước mắt giàn giụa:
“Phó Thừa Dục! Tôi chịu đủ rồi! Anh lúc nào tin cô ta! Bao che cho cô ta!”
“Tôi thận! Suýt ! Cả người đầy tích!”
“Còn anh thì ? Ngoài việc ép tôi lỗi, ép tôi hiến thận, ép tôi chết… anh đã từng được cho tôi chưa?!”
“Tình yêu của anh… khiến tôi phát tởm! Ghê tởm đến mức muốn nôn!”
Anh như bị giáng một đòn choáng váng, lặng nhìn tôi gào khóc trong điên loạn, ánh mắt lóe lên sự dao động.
Nhưng chưa mở miệng, cửa phòng bị đẩy ra. Chu Nhan yếu ớt dựa vào khung cửa, giọng nhỏ nhẹ:
“Anh Dục… anh đã hứa với em rồi … Cô ta suýt khiến em … Anh nói sẽ giao cô ta cho em …”
Phó Thừa Dục nhìn Chu Nhan yếu ớt, lại nhìn tôi đang hoảng loạn, ánh mắt giằng xé dữ dội. Cuối cùng, anh siết nắm tay, gằn giọng với Chu Nhan:
“…Được. Nhưng , em tuyệt đối không được cô ấy nguy hiểm đến tính ! Đây là giới hạn!”
“Anh yên tâm, em chỉ muốn dạy dỗ một chút, không lấy cô ta đâu.” — Chu Nhan lập tức gật đầu.
Tôi không thể tin nổi vào tai mình. Phó Thừa Dục… anh ta thật sự vì muốn dỗ Chu Nhan đưa tôi đi vật hy sinh?
“Phó Thừa Dục! Anh dám!!”
Tôi kinh hoàng định , nhưng anh lại tránh ánh mắt tôi, giọng khàn khàn:
“Vãn Vãn… chỉ thôi… ráng chịu đựng một chút…”
Chu Nhan phẩy tay ra hiệu, hai nữ binh mặc đồ huấn luyện tác chiến bước vào, không nói một lời, kéo tôi !
“Phó Thừa Dục! Cứu em với! Em không muốn đi! Đừng !”
Tôi vùng vẫy khóc lóc, cố với tay về phía anh, nhưng anh chỉ đứng yên, nắm tay, nhắm mắt, không hề nhúc nhích.
sau đó, tôi bị giam trong một khu vực quân sự hẻo lánh.
Chu Nhan dùng mọi hình thức tra tấn: đánh đập, kim đâm, điện giật… đủ mọi cách để chà đạp thể xác và lòng tự trọng của tôi.
Cho đến tôi toàn thân đẫm máu, hấp hối gần chết, cô ta mới dừng tay, ra lệnh ném tôi như rác vào phòng cấp cứu.
Tôi không biết mình đã hôn mê bao lâu. tỉnh lại, bác sĩ mới nhẹ nhõm thở dài:
“Cô cuối cùng tỉnh rồi… suýt không cứu được…”
Ông ta đưa điện thoại lại cho tôi.
Tôi run rẩy mở máy, tin nhắn đầu tiên đập vào mắt là từ ông nội Phó:
【Thủ tục ly hôn đã xong. Hãy giữ đúng lời hứa — biến hoàn toàn.】
Đọc xong dòng đó, tim tôi đau như bị xé nát, nhưng lại cảm một sự giải thoát trống rỗng.
Nghĩ đến tính cách điên cuồng của Phó Thừa Dục, tôi gọi đến đường dây riêng của ông nội anh ta, giọng khàn đặc cầu :
“ ông… giúp tôi giả giấy chứng tử. Dùng thi thể vô danh trong nhà xác thay thế tôi.”
“Nếu tôi đột ngột biến , anh ta nhất định sẽ dùng quyền lực quân đội lùng sục khắp nơi… Thay vì rơi vào vòng luẩn quẩn đó, chi bằng để anh ta tin rằng tôi đã chết. Dứt điểm tất cả.”
Ông nội im lặng vài giây, rồi cuối cùng chấp thuận:
“Hãy đi theo người của tôi. Phần còn lại, để tôi xử lý.”
Tôi gắng gượng đứng dậy, dưới sự sắp xếp của ông nội Phó, rời khỏi viện bằng cửa sau, đi thẳng đến sân bay.
Cùng lúc đó, Phó Thừa Dục nhìn đồng hồ đeo tay, vừa hết liền lập tức kết thúc cuộc họp quân sự, gọi cho Chu Nhan, giọng gấp gáp:
“Đã đến hạn ! Vãn Vãn đâu? Tôi cảnh cáo cô, không được gây ra án !”
Chu Nhan ra vẻ ấm ức: “Anh cô ta đến vậy ? Yên tâm, em đã đưa cô ta về lại viện rồi, giờ đến đó, anh vừa nghe tin cô ta được cấp cứu thành công.”
Phó Thừa Dục lập tức lái xe phóng đi. Vừa đến trước cửa phòng cấp cứu, đèn báo hiệu đã tắt.
Bác sĩ tháo khẩu trang, lắc đầu nặng nề:
“Phó thiếu tướng, chia buồn… Đồng chí Tô Vãn bị tra tấn đến mức biến dạng, tích nghiêm trọng, đa tạng suy kiệt. Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
sau đó, chiếc băng ca phủ khăn trắng được đẩy ra.
Chương 4
RẦM—!!!
Tai Phó Thừa Dục như ù đi, đầu óc trống rỗng, chân loạng choạng về phía băng ca. Ngón tay anh run rẩy gần như không điều khiển được, vội vã vén tấm khăn trắng lên một góc.
Một gương mặt sưng tím, chi chít vết chằng chịt hiện lên dưới ánh đèn trắng bệch. Dáng người và màu tóc kia — giống Tô Vãn đến rợn người.
Những vết roi sâu hoắm, vết bỏng dữ tợn, cùng hàng loạt lỗ kim chích dày đặc… như những thanh sắt nung đỏ in hằn vào võng mạc anh, thiêu cháy cả linh hồn.
“KHÔÔÔÔÔNG——!!!”
Đôi mắt anh đỏ rực, như dã thú phát điên, bám lấy khung kim loại của băng ca, gào thét đến chấn động cả hành lang:
“Không phải cô ấy! Mấy người gạt tôi! Tô Vãn chưa chết! Kiểm tra lại! Đây là mệnh lệnh!”
Anh điên cuồng lắc mạnh thi thể đã ngắt kia, như thể hy vọng thể đánh thức một phép màu.
Ban lãnh đạo viện và vệ sĩ vội vàng đến can ngăn, nhưng đều bị anh thô bạo hất văng ra.