Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

“Phụ thân ta bị giáng chức, đường đến Lĩnh Nam xa xôi, chỗ cũng cần lo lót.”

Lời nói là thật. Tạ Quan Huyền không nghi ngờ gì.

Hắn liền ném những món ta đã bán mấy ngày trước lên bàn trang điểm của ta, từng món một. Chuỗi ngọc va vào nhau kêu leng keng.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo.

“Nàng bán hết những thứ ta tặng nàng.”

“Bùi Chiêu Ý, nàng đang giận dỗi ta ?”

Ta cúi đầu không nói, sắp xếp lại chuỗi ngọc trên bộ diêu, cất vào hộp trang điểm.

Mang đến Lĩnh Nam bán . Tay hắn không thể vươn xa đến .

“Cạch” một tiếng, khóa lại.

Ta khẽ nói: “Không có.”

Ta không giận dỗi hắn. Chỉ là bây giờ, tất cả những gì hắn cho, ta đều không cần nữa.

Tạ Quan Huyền lạnh lùng, mang theo vẻ châm chọc: “Chính thê của ta vốn dĩ phải là Tích Đường. Nàng không có tư cách tranh giành ghen tuông với nàng ấy.”

Ta chỉ ngây ngô đáp: “Ta biết.”

Chính thê của hắn vốn dĩ phải là Tống Tích Đường. Hắn và Tống Tích Đường mới là một đôi tình nhân. Những lời như ta đã nghe rất nhiều lần, không cần hắn phải nhấn mạnh thêm nữa.

Hắn không nói gì thêm, ta chìm vào sự im lặng ngắn ngủi.

Ta tự mình làm việc của mình, tháo búi tóc phức tạp, tự mình chải tóc. Sau này đến Lĩnh Nam, sẽ không có tỳ nữ chải tóc cho ta nữa.

Có lẽ thấy ta hôm nay rất ngoan ngoãn, điệu Tạ Quan Huyền dịu đi: “Việc này, cứ giao cho tỳ nữ làm là được rồi.”

Ta khẽ nhếch , trả lời qua loa: “Được.”

8

Chỉ còn hai ngày nữa là đến lễ của Tạ Quan Huyền và Tống Tích Đường.

mái hiên treo những chiếc đèn lồng đỏ rực. Ngay cả viện hẻo lánh của ta cũng có. Mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy.

Những chiếc đèn lồng được nối với nhau bằng dải lụa đỏ, trên đó là bút tích của Tạ Quan Huyền:

[Uyên ương giao cảnh kỳ thiên tuế, Cầm sắt hòa hài nguyện bách niên.]

[Nguyện vi song phi hồng, Bách tuế bất tương ly.]

Ba năm trước khi ta và hắn thành , không có những thứ này.

Ta nhìn ra cửa sổ. Tống Tích Đường xuất hiện ở cuối hành lang. Hôm nay nàng ta rất vui, mày mắt cong cong, bước đi uyển chuyển, đi về phía này.

Vạt áo màu đỏ thẫm như một con cá gấm đang bơi lội.

Nàng ta dừng lại trước cửa phòng ta, dịu dàng gọi ta: “Bùi tỷ tỷ, tỷ nói xem, ngày đại , ta nên búi tóc kiểu gì nhỉ?”

Nàng ta mặc bộ giá y vừa mới may xong, chỉ là chưa búi tóc, trông như một thiếu nữ chưa xuất giá.

Ta nói: “Ngươi cũng không phải lần đầu thành thân, đến cả chuyện nhặt này cũng phải đến hỏi ta ?”

Vẻ mặt nàng ta cứng đờ, sắc mặt cũng trắng đi phần. mấp máy, nhưng dường như không nói nên lời.

Tạ Quan Huyền không biết từ lúc đã đi vòng qua từ bên hành lang. Ánh mắt sắc bén, nói thay cho nàng ta.

“Bùi Chiêu Ý, nàng cũng là nữ tử, tại cứ phải dùng chuyện quá khứ để kích động nàng ấy?”

“Là Tích Đường muốn hòa giải với nàng, mới muốn đích thân đến hỏi nàng.”

Nàng ta chẳng phải cũng là đến để kích động ta ? Tạ Quan Huyền không nhìn thấy. Trong mắt hắn chỉ có nàng ta.

Ta đứng ở ngưỡng cửa, từ trên cao nhìn nàng ta.

“Lúc trước xuất giá búi , bây giờ cứ búi ấy.”

“Được rồi, ta đã nói cho ngươi biết rồi, có thể về được rồi.”

Mắt nàng ta đỏ hoe, lùi lại hai bước, yếu đuối và bất lực ngã vào lòng Tạ Quan Huyền.

Tạ Quan Huyền nhíu mày, uy hiếp ta.

“Bùi Chiêu Ý. Nàng đã phạm phải thất xuất.”

“Ta có thể dùng một tờ hưu thư, cùng nàng đoạn tuyệt.”

Ta nhìn vào khuôn mặt hắn, trong lòng đầy cay đắng.

Ta gượng gạo nhếch , đột nhiên cười ra mắt.

“Không cần nữa.”

Tạ Quan Huyền, thư hòa ly, ta đã có rồi.

Hắn cười khẩy một tiếng: “Không cần? Nếu không phải hỷ sự sắp đến, ta lập tức có thể viết cho nàng.”

Hắn đã quen dùng lời lẽ cay độc với ta, lời cũng có thể dễ dàng nói ra.

Ta dựa vào khung cửa, không nói một lời, nhìn hắn dẫn Tống Tích Đường đi. Tống Tích Đường nép trong lòng hắn, cười với hắn.

Những chiếc đèn lồng treo trên hành lang hắt lên một vầng sáng đỏ trên khuôn mặt họ.

Lang tình thiếp ý.

Ta hít một hơi thật sâu, sau khi tĩnh lại, nói với tỳ nữ bên cạnh: “Chuẩn bị ngựa. Ngày mai, ta muốn đến Lễ bộ nha thự một chuyến.”

Ta trở về phòng, lấy thư hòa ly từ hộp trang điểm ra. Cầm bút ký tên mình, điểm chỉ.

Một mạch làm xong.

9

Thủ tục hòa ly được giải quyết rất thuận lợi. Có chữ ký và dấu tay của cả hai phu thê. Bây giờ Bùi gia sa sút, Tạ Quan Huyền muốn phân rõ ranh giới với ta, dường như là chuyện đương nhiên.

Người ở Lễ bộ không hỏi nhiều. Ta lại chuyển hộ tịch về lại Bùi gia.

Khi xử lý xong mọi việc trở về phủ, đã gần trưa. Ngày mai là tiệc cưới.

Trên trong phủ đều đang bận rộn, không để ý đến ta.

Ta trở về phòng, kiểm kê những thứ cần mang đi. Có hai chiếc rương gỗ đỏ đựng , ta nhờ người mang ra khỏi phủ trước. Ngân phiếu rất mỏng, có thể mang theo bên người.

Ta đã liên lạc với phụ mẫu, sáng mai là có thể lên đường.

Trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, không để lại bất kỳ dấu vết cho thấy ta đã từng sống ở đây.

Vào lúc , tỳ nữ bên cạnh Tạ Quan Huyền mang đến cho ta một bộ trang phục lộng lẫy.

Nàng ta cúi đầu nói: “Đây là đại nhân bảo nô tỳ mang đến cho phu nhân. Đây là loại vải mà đại nhân đã đích thân chọn hai tháng trước. Ngày mai dự lễ có thể mặc.”

Chất liệu là lụa thượng hạng, lấp lánh ánh nến đỏ.

Tỳ nữ trong phòng đã nhận lấy.

Nhưng nàng ta vẫn chưa đi, đứng thềm.

“Đại nhân bảo nô tỳ nhắn với phu nhân một câu. Lời hôm qua ngài ấy nói là lời lúc tức giận, xin phu nhân đừng để trong lòng.”

Lời hắn đã nói ra như đã đổ đi, không thể thu lại. Nỗi đau vẫn còn đó.

Ta im lặng một lúc, chỉ gật đầu, tỏ ý đã nghe thấy.

Nàng ta thận trọng ngước lên, hỏi: “Phu nhân không có gì muốn nói với đại nhân ?”

Gió rất lạnh, thổi làm mắt ta có chút khô.

Ta chậm rãi nói: “Không còn gì nữa.”

“Ngươi về sớm giao việc đi.”

Nàng ta nhanh chóng lui .

đó, ta ngủ không yên. Trước cửa có gia đinh và tỳ nữ qua lại, đèn sáng suốt không tắt. Tạ Quan Huyền sắp thành , người hầu sẽ được thưởng . cũng vui mừng, ngày bận rộn mà không thấy mệt mỏi.

10

Ta dậy rất sớm. Trời vừa hửng sáng, ta đã thay một bộ y phục giản dị, đội nón che mặt ra khỏi cửa.

Quản gia vẫn nhận ra ta, thuận miệng hỏi một câu: “Bùi phu nhân ra có việc gì? Thêm một canh giờ nữa là tiệc cưới bắt đầu rồi.”

Tống Tích Đường cũng sắp làm phu nhân. Để phân biệt, ông ta đã gọi cả họ của ta.

Ta chỉ cười: “Đến cổng thành tiễn phụ mẫu ta. Không cần báo cho gia chủ biết.”

Ông ta cúi đầu nói: “Vâng.”

Ta ngồi lên ngựa, đi về phía cổng thành.

lăn bánh tiến về phía trước. Những người đi dự lễ đi về phía Tạ phủ, ngược hướng với ta. Ta buông rèm , ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.

Ba năm trước, ta và Tạ Quan Huyền thành thân, đã có một khoảng thời gian tương kính như tân.

Lúc đó ta còn ngây thơ, tưởng rằng Tống Tích Đường đã thành thân, hắn lại cưới ta, cuộc sống cứ trôi qua.

Ta cứ ngỡ chỉ cần đối xử với hắn là có thể làm lay động trái tim hắn.

Mãi đến một năm trước, hắn lại nhận được thư của Tống Tích Đường.

Sau khi thành với ta, hắn thăng tiến nhanh chóng trên quan trường, gần như mỗi năm đều được thăng một cấp.

Ta yêu hắn, phụ thân ta nâng đỡ hắn. Cuộc sống của hắn thuận lợi, tiền như gấm, còn đắc ý hơn cả lúc đỗ đạt.

Nhưng Tống Tích Đường sau khi thành thân lại sống không . Phu quân nàng ta sủng thiếp diệt thê, cuộc sống của nàng ta rất sở. Mới mười chín tuổi mà đã tâm sức kiệt quệ, ngày càng gầy gò. Nàng ta không kìm được lòng đã viết thư kể với thanh mai trúc mã.

Mực trong lá thư đó gần như bị mắt của nàng ta làm nhòe đi. Nàng ta vốn dĩ nên gả cho Tạ Quan Huyền. Họ vốn dĩ nên là đôi phu thê son sắt.

Tạ Quan Huyền cảm thấy có lỗi với nàng ta, và hận ta. Từ đó, hắn bắt đầu bí mật chu cấp cho nàng ta, cũng xa lánh ta.

Ta nghĩ, ta tỉnh ngộ quá muộn rồi.

11

Một canh giờ sau, ta đã ngồi trên chiếc ngựa đi Lĩnh Nam.

Phụ mẫu biết ta đã hòa ly với Tạ Quan Huyền, họ chỉ thở dài.

Thở dài nói rằng đã không nhìn đúng người, để ta phải chịu sở vô ích.

Ta mím , không dám nói gì. Là ta hồ , sai càng thêm sai.

Đường đến Lĩnh Nam rất dài. Nhưng may là trên người ta có tiền, đi đường thủy có thể thuê thuyền hơn một chút, cũng có thể lo lót trên , đến trạm dịch thuê con ngựa nhanh.

Khi đến quan phủ ở Lĩnh Nam, đã là hơn nửa tháng sau.

Ta vốn tưởng mình sẽ không quen được. Nhưng chỉ bị ốm ngày đầu do không hợp thủy thổ, sau đó liền thích nghi.

Mẫu thân ta trồng dưa quả và rau trong sân. Khí hậu ở đây nóng ẩm, cái gì cũng rất nhanh.

Bổng lộc của phụ thân trở nên rất ít. Ta cất số tiền mang theo để phòng khi cần.

Sau đó, ta theo mẫu thân học dệt vải, may vá.

Nơi đây không có lụa là mềm mại, cũng không có trang sức lấp lánh. Nhưng ta sống rất tự tại và vui vẻ. Có thể ăn những loại quả mà kinh thành không có, có thể thấy những phong cảnh mà kinh thành không có.

“Ngày ăn ba trăm quả vải, chẳng ngại làm người Lĩnh Nam.”

Ta dần dần quên đi những ngày tháng trước kia, quên đi cảm giác khi ở bên Tạ Quan Huyền. Những ngày tương kính như tân, hiếm khi ân ái với Tạ Quan Huyền; những dài bị Tạ Quan Huyền lạnh nhạt, một mình bên ngọn đèn cô đơn…

Tất cả như chảy qua, chuyện cũ như giấc mộng không còn dấu vết.

Sau khi trở về từ tiệc cưới của nhi tử một đồng liêu của phụ thân, mẫu thân ta nắm tay ta, nhíu mày hỏi: “Mẫu thân thấy con vừa rồi cứ ngẩn người, có phải lại nhớ đến người đó không?”

Ta ngẩn ra, thật thà nói: “Con đang nghĩ xem món gà luộc trên bàn tiệc làm , có giống mẫu thân làm lúc trước không.”

Bà ấy bật cười.

“Ngày mai bảo phụ thân con đi hỏi xem.”

Ta ôm cánh tay mẫu thân, nũng nịu. Cười nói vui vẻ.

12

Trước khi tiệc cưới bắt đầu, Tạ Quan Huyền đã dừng chân trước cửa phòng Bùi Chiêu Ý một lúc.

Hắn muốn nói, hòa ly là lời hắn vô tình nói ra. Hắn không có ý đó. Hắn chỉ muốn nói với nàng rằng, bây giờ nàng chỉ còn có hắn thôi.

Không biết từ lúc , hắn đã quen nói những lời nặng nề với Bùi Chiêu Ý. Tạ Quan Huyền thực ra có chút hối hận. Hối hận đã đối xử cay nghiệt với nàng, hối hận đã luôn làm tổn thương nàng.

Trong phòng không có động tĩnh gì.

Hắn hỏi quản gia: “Phu nhân đâu?”

Quản gia tưởng hắn hỏi Tống Tích Đường, liền đáp: “Phu nhân đang trang điểm.”

Hắn nói: “Được.”

Hôm qua, Tạ Quan Huyền đã cho người mang đến cho Bùi Chiêu Ý một bộ y phục mới. Đó là loại vải mà hắn đã chọn và cho người may từ hai tháng trước. Hắn thấy được đẹp, luôn muốn mang đến cho Bùi Chiêu Ý. Màu xanh hồ rất hợp với nàng. Hắn tưởng tượng ra dáng vẻ nàng mặc bộ y phục đó, bất giác cong cười.

Nhưng mãi đến khi tiệc cưới bắt đầu, hắn vẫn không thấy Bùi Chiêu Ý.

Mi mắt hắn giật giật, lại hỏi quản gia: “Phu nhân đâu?”

Quản gia hoảng sợ cúi đầu: “Là Bùi phu nhân ạ? Bùi phu nhân sáng nay đã đến cổng thành tiễn Bùi đại nhân rồi.”

Giờ lành đã đến. Tạ Quan Huyền không còn để ý đến Tống Tích Đường phía sau. Hắn chạy đến biệt viện, đẩy cửa vào.

Trong phòng được dọn dẹp sạch sẽ, như thể Bùi Chiêu Ý chưa từng ở đây. Chỉ có bộ y phục mới màu xanh hồ bị bỏ lại trong phòng, không có dấu hiệu bị động đến.

Tim Tạ Quan Huyền hẫng một nhịp, theo sau là một cơn đau nhói trong lòng. Hắn dường như sắp mất Bùi Chiêu Ý rồi.

13

Tạ Quan Huyền đến chuồng ngựa dắt một con ngựa nhanh, lao ra khỏi cửa trong ánh mắt ngạc nhiên của khách khứa.

Tống Tích Đường ở phía sau, xách váy cưới đuổi theo hắn, lảo đảo, mắt đẫm lệ: “Quan Huyền, đừng bỏ rơi ta nữa…”

Gió rít bên tai rất , hắn không nghe thấy.

Nàng bị ngưỡng cửa vấp ngã, được tỳ nữ đỡ về trong sự không cam lòng.

Tạ Quan Huyền mặc hỷ phục, vung roi thúc ngựa, đuổi theo như điên. Gió thổi làm mắt hắn đỏ ngầu.

Hắn trơ mắt nhìn một chiếc ngựa đơn sơ khỏi cổng thành.

Hắn muốn đuổi theo ra khỏi thành, nhưng bị chặn lại. Tạ Quan Huyền là quan kinh thành, không có chiếu chỉ không được ra .

Hắn trơ mắt nhìn chiếc ngựa đi ngày càng xa, biến mất khỏi tầm mắt.

Tạ Quan Huyền toàn thân rã , ngã từ trên lưng ngựa .

Lĩnh Nam và kinh thành cách nhau ngàn dặm. Sau này, rất có thể sẽ không bao giờ lại.

Hắn đưa hai tay che mặt, mắt trào ra qua kẽ tay. Tiếng khóc nức nở vô cùng đau .

Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Quan giữ cổng vội vàng đỡ hắn dậy: “Tạ đại nhân, có chuyện gì xảy ra ?”

Hắn không nói nên lời.

Phía sau, trên bầu trời của Tạ phủ, những chùm pháo hoa đã được chuẩn bị từ hôm trước nở rộ trên bầu trời xanh. Đây vốn dĩ phải là ngày đại hỷ của hắn.

Nhưng Bùi Chiêu Ý đã đi rồi. Hắn không còn nghĩ gì nữa.

Hóa ra Tống Tích Đường chỉ là nỗi ám ảnh thời niên thiếu không có được. Hắn luôn cho rằng mình bị ép buộc vì quyền mới cưới Bùi Chiêu Ý. Luôn cho rằng mình nên hận nàng, nên xa lánh nàng, nên đi bù đắp cho Tống Tích Đường.

Sớm tối bên nhau, hắn không dám nói rằng mình chưa từng rung động.

Đến hôm nay, Tạ Quan Huyền mới thấy rõ. Mất đi Bùi Chiêu Ý, mới là nỗi đau như cắt da cắt thịt.

14

Ta cứ ngỡ mình sẽ ở Lĩnh Nam rất lâu.

Nhưng hai năm sau, phụ thân ta được thúc phụ lo lót để trở về.

Thúc phụ viết thư khuyên ông. Nỗi oan của ông vẫn chưa được rửa sạch, chỉ là trước đây có một số thành tích chính trị, ở Lĩnh Nam lại có tiếng là cần chính yêu dân, nên bệ hạ mới triệu ông về kinh. Sau này nhất định phải cẩn trọng lời nói, không được nhiều lời nữa.

Người lo lót cho phụ thân ta không chỉ có thúc phụ, mà còn có Tạ Quan Huyền.

Nhắc đến Tạ Quan Huyền, sắc mặt phụ thân ta rất thản, mày mắt không động.

Đối với Tạ Quan Huyền, phụ thân ta không chỉ là nhạc phụ cũ, mà còn là ân sư. Hắn quan tâm đến chuyện của phụ thân ta, dường như cũng là điều đương nhiên.

Vào đầu xuân, ta theo phụ mẫu trở về kinh thành. Phủ cũ đã có người ở. Phụ thân đưa ta đến ở trong một ngôi nhà cũ ở ngoại ô.

Khi Tạ Quan Huyền đến tìm, ngoại ô đổ trận mưa xuân đầu tiên. Hắn cầm một chiếc ô giấy dầu, đứng trước cửa.

Những hạt mưa vừa vừa dày, giăng ngang giữa ta, như một lớp sương mù.

Ta nhớ lại cái nhìn đầu tiên khi hắn. Hắn đứng trong đám đông, dáng người cao ráo nổi bật.

Như khoác lên mình sương khói, như ngọc như châu.

Chỉ là hắn bây giờ đã tuổi hơn, cũng gầy đi, khí chất trầm lắng , như một cái giếng cổ không gợn sóng.

Ta lại hắn, tim cũng không còn đập nhanh như trước nữa.

Ta đứng mái hiên, cho hai tay vào trong ống tay áo, cúi đầu hỏi hắn: “Tạ đại nhân đến đây có việc gì?”

hắn khô khốc: “Chiêu Ý.”

“Ta không hề muốn hòa ly với nàng.”

“Đó chỉ là lời nói lúc tức giận. Ta giận nàng đã bán những thứ ta tặng.”

Ta nhìn vào mắt hắn, khẽ nói:

“Tạ Quan Huyền.”

“Lời nói lúc tức giận như , đã nói hai lần rồi.”

Lần đầu tiên, ta tự lừa dối mình, giấu thư hòa ly đi.

Lần thứ hai, ta cuối cùng đã hạ quyết tâm, khỏi Tạ Quan Huyền.

Trong mắt hắn thoáng qua một tia kinh ngạc và hoang mang. Hắn dường như không nhớ.

thì, lúc đó hắn đã say rượu.

Và chuyện đó, cũng đã qua năm năm.

Ta tĩnh kể lại cho hắn: “Năm năm trước say rượu. nói đều tại ta, khiến phải nhìn Tống Tích Đường gả cho người khác. Thư hòa ly cũng là lúc đó viết cho ta. Hai năm trước, ta dựa vào tờ giấy này, đã hòa ly với .”

“Bây giờ ta đã không còn liên quan gì đến nhau. Nếu muốn tìm phụ thân ta bàn việc, ta có thể truyền lời giúp .”

Sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên vô cùng tái nhợt. mấp máy, gắng gượng thốt ra chữ, rất nhẹ: “Ta đến đây là để tìm nàng, Chiêu Ý.”

thì không còn gì để nói nữa.”

Ta lùi lại bước, đóng cửa lại, ngăn cách mọi thứ ở bên .

Gia đinh nói, Tạ Quan Huyền không hề đi. Hắn đứng đó cả một , mãi đến khi Tống Tích Đường đến tìm hắn.

15

Ngày thứ ba ta về kinh, vừa kịp lúc lễ Hoa triều.

Ta ra , cùng các nữ quyến của đồng liêu phụ thân ta đi du xuân ngắm hoa.

Tống Tích Đường cũng ở đó.

Nàng ta trông không vui vẻ gì. Đeo những món trang sức thường, một mình ngồi ở một bên. Không nói chuyện với nàng ta.

Tạ Quan Huyền đã rầm rộ đón nàng ta về, khiến rất nhiều người đều biết.

Nàng ta qua lại với người đã có thê tử. Quá khứ của nàng ta không phải là bí mật.

Đa số mọi người đều không thích nàng ta, đối với nàng ta lạnh lùng châm chọc, nói nàng ta đã ép ta phải đi.

Những nơi náo nhiệt như này, nàng ta cũng chỉ có thể ngồi ở góc khuất, chịu đủ sự lạnh nhạt.

Ta không quan tâm đến nàng ta, cúi đầu, tự mình cắt những tờ giấy ngũ sắc trong tay.

Diệp phu nhân thì thầm bên tai ta.

“Nàng ta từ thê tử của một chủ bộ huyện trở thành phu nhân của Lại bộ lang trung, còn có gì không hài lòng?”

Ta suy nghĩ một chút.

“Thứ nàng ta muốn có lẽ không phải là cái này.”

Ta đưa tay, đưa cho Diệp phu nhân một chiếc kéo bạc . Bà ấy ngồi , cùng ta cắt giấy ngũ sắc. Sau đó dán những tờ giấy màu lên cành hoa, để cúng tế hoa thần, cầu cho trăm hoa đua nở.

Diệp phu nhân không ngồi yên được. Bà ấy chỉ cắt một lát, liền đi bắt bướm.

Tống Tích Đường đi đến bên cạnh ta. rất nhẹ, oán khí rất nặng.

“Bùi Chiêu Ý, đều tại ngươi.”

Ta có chút hoang mang: “Hả? Lại tại ta ?”

Tuy ta còn trẻ, cột sống còn , nhưng cũng không thể gánh nhiều tội như .

Nàng ta nói: “Nếu không phải ngươi muốn gả cho Tạ Quan Huyền, năm năm trước ta đã có thể thành với hắn. Ta sẽ không phải chịu những sở đó. Trong lòng hắn cũng sẽ không có người khác.”

ta cũng sẽ không đi đến… bước đường nhìn nhau mà chán ghét.”

Ta xoa xoa trán. Đầu có chút đau.

tại ngươi không trách hắn?”

Nàng ta ngẩn người.

Ta nói: “Người như hắn, cho dù không cưới ta cũng sẽ cưới người khác. Hắn trở thành Lại bộ lang trung chính ngũ phẩm khi mới hai mươi hai tuổi. Đó là vị trí mà bao nhiêu người phấn đấu nửa đời cũng không đạt được. Trạng nguyên cùng khóa với hắn, bây giờ vẫn còn thấp hơn hắn một bậc.”

“Nếu hắn muốn cưới ngươi, không có thể ngăn cản hắn, chỉ là hắn không thể từ bỏ tất cả những thứ này.”

“Ngươi nên thấy may mắn, người hắn cưới là ta. Ta là quả hồng mềm dễ bắt nạt.”

“Nếu là người khác, ngay từ lá thư đầu tiên ngươi viết cho Tạ Quan Huyền, đã xử lý cả ngươi và hắn rồi.”

Thực ra, khi Tạ Quan Huyền giúp nàng ta hòa ly, ta còn mừng cho nàng ta. Mừng vì nàng ta đã thoát khỏi bể .

Sau này ta mới ghét nàng ta.

Nàng ta cũng giống như ta trước đây, không hiểu rõ sự tình.

Ta chậm rãi nói xong, ném kéo , chuẩn bị đi.

Mắt nàng ta đỏ hoe.

Nàng ta đứng bên những bụi hoa, mắt không ngừng tuôn rơi.

16

Ta chơi rất vui vẻ.

Khi chiều tối về nhà, mẫu thân nói với ta, có nhà đã nhờ bà mối đến, muốn kết thân.

Ta nói: “Con không muốn tái giá.”

Ta đã trải qua một lần rồi. Thành chẳng có gì đẹp, chỉ thêm ra nhiều chuyện. Phải lo liệu việc nhà, phải phụ tá phu quân, còn phải lo lắng chuyện con cái. Nếu không nhìn đúng người, còn phải chịu nhiều sở.

Một mình, lại càng thanh thản tự tại hơn.

Mẫu thân ta tôn trọng ý kiến của ta, đã lần lượt từ chối các bà mối.

Ta ở nhà, giúp mẫu thân lo việc nhà, thỉnh thoảng cùng bằng hữu đi chơi. Cuộc sống rất vui vẻ.

Tạ Quan Huyền thường xuyên gửi cho ta. Có lúc là những món kỳ lạ, có lúc là những lá thư trần tình rất dài. Ta đều gửi trả lại nguyên vẹn.

Vào một thường, Tống Tích Đường đến tìm.

Nàng ta gầy đi, cũng tiều tụy đi. Bên gió lạnh, ta vẫn để nàng ta vào nhà.

Nàng ta khóc lóc xin lỗi ta.

“Ta đã từng sai lầm rất . Trước đây là ta có lỗi với ngươi.”

Ta tĩnh nhìn nàng ta, đưa cho nàng ta một chiếc khăn tay để lau mắt.

Nàng ta nói, Tạ Quan Huyền chỉ nuôi nàng ta, thường xuyên không mặt. Nàng ta ở trong phủ, không nói chuyện, mỗi ngày đều rất u uất.

Năm đó, là Tạ Quan Huyền không giữ lời hứa cưới nàng ta. Bây giờ, cũng là Tạ Quan Huyền lạnh nhạt với nàng ta.

Nàng ta nức nở: “Ta hận hắn.”

Ta chống cằm lắng nghe, không biết nên luận về mối tình hận thù của họ. Đừng hận ta là được rồi.

Tống Tích Đường dường như đã rất lâu không có người để tâm sự, cứ tự mình nói rất lâu. Nghe đến mức ta buồn ngủ rũ rượi.

Cuối cùng, nàng ta hỏi ta: “Có thể tha thứ cho ta không?”

“Trước đây là ta cùng ngươi tranh giành ghen tuông, cướp của ngươi, làm ngươi đau lòng.”

“Ta biết mình sai rồi…”

Ta suy nghĩ một chút, nói: “Cũng được.”

“Đợi ngươi sửa xong chiếc mũ phượng đó, ta sẽ tha thứ cho ngươi.”

17

Nửa năm sau, Tống Tích Đường mang chiếc mũ phượng của ta trả lại.

Viên hồng ngọc bị vỡ trước đây đã được thay bằng một viên có chất lượng hơn. Những hạt ngọc trai li ti là do chính tay nàng ta từng hạt một dán lên. Những vết xước đều đã biến mất.

Rất . Ít nhất trong nửa năm sửa mũ phượng, nàng ta không còn nhàm chán, không còn ngày ngày nghĩ đến chuyện Tạ Quan Huyền có yêu mình hay không.

Trong khoảng thời gian này, cũng xảy ra hai chuyện .

Chuyện thứ nhất, phụ thân ta được rửa oan, phục hồi chức quan.

Chuyện thứ hai, Tạ Quan Huyền vì tranh đấu chính trị mà phạm tội, bị giáng chức đến Lĩnh Nam.

Ta không hề bất ngờ. Hắn từ khi bước vào quan trường đã thăng tiến không ngừng, quá thuận lợi. Hắn khó tránh khỏi vẫn còn chút ngây thơ, thiếu phần cẩn trọng, dễ bị vấp ngã.

Trước khi lên đường, hắn lại đến tìm.

Giống như lúc ban đầu. Ta đứng trên những bậc thềm cao của Thượng thư phủ nhìn hắn. Hắn đứng bậc thềm, dáng vẻ rụt rè.

Hắn nhìn ta phải ngẩng đầu lên: “Ta sắp đi Lĩnh Nam rồi, có lẽ sẽ ở đó rất nhiều năm… Điều này có được coi là chuộc tội không.”

nói khàn khàn. Ta không thích nghe.

Ta nói: “Không.”

“Ngươi tự mình không cẩn thận mới rơi vào hoàn cảnh này, không liên quan đến ta.”

Ta quay người đi.

Tống Tích Đường cũng phải theo Tạ Quan Huyền đi Lĩnh Nam. Nàng ta ở kinh thành không có bằng hữu, chỉ có ta đi tiễn nàng ta một đoạn.

Nàng ta ngồi trong chiếc ngựa đơn sơ, vén rèm nhìn ta, ánh mắt đã tắt lịm.

Ta biết nàng ta đang lo lắng điều gì. Lĩnh Nam luôn bị đồn là nơi rừng thiêng độc. Lần này đi, không biết còn có thể trở về không.

Ta nói: “Ngươi không cần lo lắng, Lĩnh Nam rất .”

“Chỉ là đường đi hơi xa. Nhưng ngươi có thể tiêu nhiều tiền của Tạ Quan Huyền hơn, đổi một chiếc ngựa hơn một chút, để mình thoải mái hơn.”

“Trái cây ở Lĩnh Nam rất nhiều, rất ngon, nhiều loại mà kinh thành không có.”

Nàng ta cong , cười. Dịu dàng và rạng rỡ. Giống như lần đầu tiên ta nàng ta.

Khóe mắt nàng ta lại rơi một giọt lệ.

“Cảm ơn nhiều, Chiêu Ý.”

18

Ta ở kinh thành, đọc sách, học tập. Đọc rất nhiều sách thánh hiền, cũng học châm cứu, tranh khắc gỗ.

Phụ thân ta cũng không ở mãi vị trí Thượng thư. Sau này ông tự xin đi nhậm chức ở , đưa ta đi qua phủ Lâm An, phủ Giang Lăng.

Đã nhìn hết sự phồn hoa của thiên hạ, ta không còn bận tâm đến những chuyện nhặt nữa.

Tạ Quan Huyền ở Lĩnh Nam cũng có một số thành tựu. Nhưng trong triều không nói giúp hắn. Hắn sau này bị điều đi rất nhiều nơi, nhưng cuối cùng vẫn không thể trở về kinh.

Lần hắn đến ta trước khi kinh, đã là lần cuối cùng ta mặt.

năm sau, ta nhận được thư của Tống Tích Đường.

Nàng ta và Tạ Quan Huyền thành thân mười năm, cuối cùng đã hạ quyết tâm hòa ly.

Nàng ta cũng giống như ta. Nàng ta không có chỗ dựa, chỉ có thể dựa vào Tạ Quan Huyền.

Ba năm trước nàng ta theo Tạ Quan Huyền điều nhiệm đến phủ Thành Đô. Nàng ta vốn thông minh, nhanh chóng học được cách dệt gấm Thục. Có được một nghề mưu sinh, có thể khỏi Tạ Quan Huyền, tự lập cánh sinh.

Ta nghĩ, như rất rồi.

Đời người còn lại nhiều năm tươi đẹp. ta đều có thể sống lại một lần nữa vì chính mình.

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương