Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đêm khuya thừa lúc mọi ngủ say thì tôi lặng lẽ bò ra ngoài.
A Hoàng lẽo đẽo theo sau lưng tôi.
Tôi trèo mép giường bệnh, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, Anh già đi trông thấy, nếp nhăn nhiều thêm mấy nếp, tóc cũng chẳng sợi đen nữa, gầy đi rất nhiều.
“Meow.”
Tôi khẽ khàng kêu tiếng.
Anh.
Anh…
Anh vốn dĩ chưa ngủ, mí mắt bà khép hờ, có chút thất thần, nhìn tôi:
“ ?”
A Hoàng hỏi: “Bưu ca, sao bà cứ gọi anh là thế?”
Tôi giơ chân , khẽ khàng đáp: “Bà ấy là bà nội của tao.”
Bà tưởng rằng mình lại mơ rồi, muốn giơ tay lại rất khó nhọc, tôi liền cúi xuống dụi nhẹ ngón tay bà.
“Meow.”
Mỗi nghe thấy tiếng gừ gừ cổ họng tôi bà đều rất nhanh chóng chìm giấc ngủ.
cũng vậy.
Chỉ có điều là tôi bò dậy trước.
Tôi nói với A Hoàng:
“Chúng ta đi thôi.”
A Hoàng ngơ ngác: “Đi đâu?”
“Về nhà.”
Đưa về nhà.
có kinh nghiệm , bây giờ đi đường cũ về nhà thuận lợi hơn nhiều.
khó tránh khỏi việc mặt lấm lem bụi đất.
Khi sự về đến , A Hoàng có chút sệt, cái gã lúc cùng tôi bỏ đi thì sống c.h.ế.t không chịu lùi bước, bây giờ về đến nhà rồi, cuối cùng cũng biết bị ba đánh đòn.
Quả nhiên ba A Hoàng nhìn thấy nó thì ngẩn ra, lại chẳng có phản ứng gì lớn, ngược lại cúi xuống dịu giọng với A Hoàng:
“Ngoan ngoan, con là cục cưng bé nhỏ của ba, mau lại mau lại .”
Vẻ hãi ban của A Hoàng lập tức tan biến, mừng rỡ chạy về phía ba.
Giây tiếp theo bị túm lấy gáy, vẻ mặt ba biến sắc, nghiến răng nghiến lợi:
“Thằng nhãi ranh ! Hôm nay không đánh c.h.ế.t thì không phải là !”
A Hoàng: “!”
Tôi A Hoàng sự bị đòn, liền chắn trước mặt ba A Hoàng, dựng ngược lông đuôi .
đàn vạm vỡ kia vừa dứt lời hung hăng lập tức ôm chầm lấy :
“ có biết ba lo cho đến mức không hả! Ba tìm lâu lắm rồi đấy, xem, xem mấy vết thương , cái đồ lòng lang dạ sói lại dám bắt nạt cục cưng nhà tao thế hả!”
Anh ta khóc lớn đến nỗi lạc cả giọng.
A Hoàng dụi lau nước mắt cho anh ta.
quê là quê ấy, sau khi trở về tôi không bỏ đi đâu nữa.
là đại ca vùng, lũ tôi như thường. Tôi ở cái sân nhỏ quen thuộc, chỉ là nơi đó chẳng bà chờ cửa đón tôi về nữa. Căn nhà trống trải chỉ lại mình tôi, con tam thể.
Dĩ nhiên, thỉnh thoảng tôi ra ghế sạp của chủ tiệm tạp hóa phơi nắng, rồi miễn cưỡng chút thức mà ba A Hoàng mang tới.
A Hoàng và bọn nó tôi nghĩ quẩn.
tôi ngon ngủ kỹ lắm.
Cứ như thể sự quên mất rằng từng có bà xuất hiện cuộc đời mình vậy.
Nếu hôm đó trời không nắng gắt, nếu không có chiếc xe hơi chạy ngang, và nếu từ trên xe không bước xuống bà nhỏ nhắn, cười hiền hòa đưa tay ra gọi “ ơi”…
Tôi ngẩn ngơ nhìn bà.
Bà khom lưng xuống vuốt ve tôi, trêu chọc:
“ , nhà ai ta?”
Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa, nhào cả lòng bà.
“Meow!”
Anh!
Con là nhà Anh !
Bọn nhóc con rốt cuộc không cãi lại được bà , đành lắp camera nhà.
quy định cứ nửa tháng phải về thăm bà .
Bà Anh bảo, nhà bà ở , cháu bà cũng ở .
Bà muốn về an hưởng tuổi già.
cơm xong, bà lại dắt tôi đi dạo , đi qua nhà A Hoàng, qua tiệm tạp hóa, cuối cùng đến miếu thờ nhỏ.
Tôi chạy tót trước, ngó nghiêng .
Hướng về tượng thần khấn vái tiếng, thành tâm cầu nguyện.
Tôi cầu:
Xin phù hộ Anh, sống lâu lâu lâu .
Vĩnh viễn vĩnh viễn không bệnh tật.
Tôi hứa, tôi sẽ ngoan!
– Hết –