Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8ANBJMI9Td

225

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1 - Bà Nội Trở Về Và Bí Mật Gia Tộc

Sau nửa năm mất tích, bà nội bỗng nhiên ngồi xe sang về.

Lúc cả nhà mới vỡ lẽ: hóa ra bà – ngoài sáu mươi tuổi – lại là thật sự của nhà nhất nước.

Mọi người đều phấn khích tột độ, tính toán xem mình có thể được “chia phần” bao nhiêu.

Chú ba vội vuốt râu:

“Cưới vợ cho cháu bà nội, ít nhất cũng phải bù cho tôi mười triệu, như thế mới coi như xứng đáng để tôi đồng ý gả con gái vào nhà .”

tôi thì vứt luôn bộ công nhân:

“Bảo cái ông kia mau nhường vị trí lại cho tôi! Dù gì cái công ty vốn cũng nên sớm trao cho tôi rồi!”

tôi thì khỏi nói, nhảy dựng lên:

“Bà cố ơi! Con cần xài tiền tiêu vặt cả đời không hết! Nghe rõ ạ!”

Bà nội như trước, cười khúc khích gật , vui vẻ vô .

Cuối , bà quay sang tôi:

“Chiêu Chiêu, cháu muốn gì nào?”

1

Tôi vừa định nói là mình muốn tiếp tục học thì… trước mắt bỗng hiện lên một dòng chữ:

【Nữ văn học bạc tiểu thư chân về, sắp mở màn một trận sát hoành tráng!】

Tôi sững người, dụi dụi mắt, xác nhận dòng chữ trước mặt là thật.

“Cháu… cháu không cần gì cả!”

Vì có chút sợ hãi, nói đến giữa chừng liền vội vàng sửa lại lời.

Bà nội lại truy hỏi tiếp:

Tại chứ? Cháu muốn gì, bà đều có thể cho.”

“Cái gì chứ, con nhóc đó ăn , mà cũng xứng được hưởng vinh hoa phú quý à?!”

Mẹ tôi khẽ cười lạnh:

“Cái bà đó đúng là khác thật, thành rồi thì đeo vàng đội bạc cũng ra dáng lắm cơ.”

“Bà mà cũng xứng à? Đưa cho tôi!”

Nói rồi, bà ấy liền đưa tay giật lấy chiếc vòng vàng trên tay bà nội, đeo lên tay mình, còn ngắm nghía một hồi như .

Chú tôi thì thấy bà nội về tay không, tức giận đập mạnh gậy xuống đất.

nhà nhất nước rồi mà về tay không à? Năm xưa không có mẹ tôi bỏ tiền ra chuộc bà khỏi tay con buôn, còn cho bà vú nuôi cho con tôi, thì bà đói lâu rồi!”

“Nói cho bà biết, tiền cưới ít nhất phải mười triệu lên! Một xu cũng không thể thiếu! Ông không chịu thiệt đâu!”

Bà nội giữ nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, nói:

“Bà về lần , là để rõ mọi chuyện…”

Bà nội giữ nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt:

“Lần bà về, là để dẫn cả nhà mình lên thành phố sống sung túc. Ở thành phố có gì mà không có, mang theo gì cho nặng.”

Ngay lúc đó, trước mắt tôi lại hiện lên một dòng bình luận lơ lửng:

【Ờ đúng rồi, lấy càng nhiều, càng thảm!】

“Biết điều đấy, bao năm nay ông dạy dỗ cũng không uổng công.”

Tôi thu lại tầm , thấy chú bước đến sau lưng bà nội, giơ cao cây gậy trong tay, hung hăng giáng mạnh xuống lưng bà.

Cơ thể bà run lên một cái, đau đến mức chân mày nhíu lại.

“Con đàn bà ! Còn không mau nấu cơm?!”

“Đừng tưởng thành nhà rồi là không cần nấu ăn! Nói cho bà biết, bất kể cái danh gì, phải hầu ông như cũ!”

Tôi vội lao đến:

“Bà nội, bà không chứ?”

tôi lập tức đá tôi một cú:

ăn ! Còn bênh bà ta? Cút !”

Nói rồi, ông ta còn trợn mắt ra lệnh với bà:

“Đưa chìa khóa chiếc xe sang đang đỗ ngoài kia , ông muốn lái hóng gió!”

Tôi bị đá ngã lăn ra đất, cả người lấm lem bụi bẩn.

Cậu tôi, vừa học xong cấp hai, thấy vậy liền lấy súng chơi ra, vừa nhai kẹo vừa vui vẻ bắn viên đạn nhựa vào người tôi.

“Con nhỏ ăn lại ngáng chân, đáng đời!”

Bà nội không nổi giận, cười dịu dàng nói:

“Chiếc xe kia rẻ tiền quá, không xứng với thân phận của con tôi. Chờ con về thành phố mẹ, mẹ sẽ mua cho con cái tốt hơn.”

Nghe vậy, sắc mặt tôi dịu xuống đôi chút:

“Thế thì còn tạm được.”

“Con bé kia, theo bà vào bếp phụ nấu cơm .”

thấy thằng đang nghịch bắn bi vào tôi, giống hệt như trước kia, bà kéo tôi vào bếp, như muốn bảo vệ tôi khỏi việc bị nạt.

Trong lúc nhóm lửa, bà lại hỏi tôi:

“Cháu muốn gì, có thể nói với bà, bà sẽ đáp ứng cho cháu!”

Trước mắt tôi lại hiện ra một dòng chữ từ đạn mạc:

là người duy nhất trong nhà họ Lý còn tốt với nữ , cũng là người mà nữ thương yêu nhất!】

【Dù bị sai vặt, bị nạt, nhưng là cháu ruột, lại còn luôn bênh vực che chở – thử hỏi ai mà không thương?】

những dòng chữ ấy, tôi cũng nhớ lại những năm trước, mỗi lần bị nạt, bà luôn là người duy nhất đứng về phía tôi.

Cuối , tôi lấy hết can đảm.

“Bà nội, cháu muốn tiếp tục học!”

Tôi thấy rõ trong mắt bà ánh lên niềm vui mừng:

“Học hành tốt, thật sự rất tốt…”

Tôi ngước mắt bà, khẽ hỏi:

“Bà ơi, bà còn quay về gì chứ?”

Tôi không hiểu nổi. Người nhà họ Lý chẳng ai tốt với bà. Trước kia là không có đường thoát, nay bà có chỗ dựa là nhà nhất nước, tại còn quay về ?

Ánh mắt bà dần trầm xuống, xuyên qua khung cửa sổ, vào căn phòng – nơi đám người kia đang cười nói ăn uống tưng bừng.

“Vì bà muốn… đòi lại công bằng!”

2

Sau khi nấu cơm xong, cả nhà họ Lý lập tức ngồi vào bàn ăn như mở tiệc lớn.

có tôi và bà nội đứng bên cạnh, hầu hạ múc cơm, múc canh cho từng người.

Từ trước đến nay đều như vậy. Tôi và bà được ăn sau , khi mọi người ăn no nê xong xuôi, còn sót lại gì thì ăn nấy.

Mà thường đến lượt tôi với bà thì chẳng còn miếng thịt nào.

Tôi lớn thế rồi, ngoài mấy lần bà nội lén giấu cho, từng được đường hoàng ăn thịt.

Ngay lúc ấy, một cái đùi gà bóng mỡ được đưa ra trước mặt tôi.

Tôi ngẩng – thì ra là tôi, tay cầm đùi gà, lắc lư qua lại trước mắt tôi và bà nội.

“Muốn ăn không?”

Tôi nuốt nước bọt.

“Nghĩ gì vậy! Không cho!”

Nó cười khẩy một tiếng, vung tay ném đùi gà vào bát cơm của chó.

nhà thì chứ! Có khi ăn còn không bằng chó! Ha ha ha…”

Miệng nó dính đầy dầu mỡ, mặt mày đầy vẻ chế giễu.

mẹ tôi ông nội lập tức phá lên cười.

“Một bà ăn với một con nhỏ ăn , đòi ăn ngon cái nỗi gì! Nếu không nhờ có cái ông chồng kia, đến thừa cũng không xứng mà ăn!”

tôi gật liên tục, thuận miệng hỏi:

“Phải rồi, con mụ kia, bà quen được với nhà vậy hả? Tôi còn tưởng bà rục ngoài kia rồi cơ!”

Tôi cũng muốn biết.{Bạn đang đọc truyện tại GhienTruyen[.net], rất mong được sự ủng hộ từ các bạn}

Nửa năm trước, bà nội bị ông nội trèo lên mái nhà sửa ngói. Không may trượt chân ngã xuống, gãy cả chân.

Cả nhà họ Lý như cũ – không một ai nghĩ đến chuyện đưa bà bệnh viện, trái lại còn oán trách:

Đến cái nhà cũng sửa không xong, chân cũng gãy luôn, sống gì nữa!”

tiệt! Nói cho bà biết, đừng có mà lười biếng! Gãy chân rồi thì cũng phải lết mà việc! Không thì ông đập bà luôn!”

Tôi không có tiền, còn cách đến trước cửa nhà lang y ở làng, quỳ suốt một ngày một đêm, mới cầu xin được mấy thang thuốc cho bà.

Nhưng thuốc kịp phát huy tác dụng, chân bà kịp hồi phục, thì tôi lại nằng nặc đòi ăn nấm mỡ rừng.

Cả nhà lại ép bà chống chân gãy, lên núi hái nấm về cho nó.

Nào ngờ hôm đó, trên núi bất ngờ xảy ra lũ bùn đất. Bà bị cuốn trôi, từ đó mất tích.

Tùy chỉnh
Danh sách chương