Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/804ct2LVEI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ông ta tôi đang đâu.
Tôi ông ta có gì.
Ông ta thở dài nói giờ thực sự hiểu được người già không hề dễ dàng, ông ta nói đã làm khổ mẹ tôi.
Nói ông ta vẫn rất yêu thương tôi.
Tôi nói ông ta không nói nghiêm túc thì tôi cúp máy.
Ông ta vội vàng nói đừng đừng, nói ông ta đã thông suốt. là người một nhà, nên quan tâm lẫn nhau, ông ta với tư cách là một người ba, đã tìm cho tôi một đối tượng rất tốt, cùng khu vực, biết rõ quê quán.
Tuyệt đối xứng đáng với tôi.
Bảo tôi ngoan ngoãn về quê, sau này có cuộc sống hạnh phúc.
Tôi nói ông ta đi mà ngoan ngoãn, ông ta đã thông thì cứ cưới đi, con gái là tôi rất cởi mở, không bao giờ can thiệp vào bất kỳ mối tình của ông ta, nam hay nữ được.
Ba tôi không kìm được nữa.
Ông ta mắng tôi là đứa bất hiếu.
Nói tôi không chịu về là muốn ép c.h.ế.t ông ta.
25
Chỉ vài câu nói, tôi đã tìm được sự thật.
Hóa ra, ông nội quê được , đêm cũng phải dậy giữa đêm, sáng sớm năm, sáu giờ đã phải dậy ăn sáng.
Còn bắt ba tôi phải dậy nấu.
Còn nói là mẹ tôi luôn làm .
Ba tôi kiên trì được , cả người sắp sụp đổ.
Ông ta cũng không rằng, mẹ tôi đã kiên trì suốt mười năm.
Bây giờ, yêu cầu duy nhất của ông ta là tôi phải lập nghỉ về nhà ông nội.
Hoặc là đưa tiền thuê người .
Ông ta giận mắng tôi là cố tình để người khác chê cười ông ta bất hiếu!
“Dì Hồng của mày đang mang thai, phải đi trai tương lai của mày. Mày cũng đâu phải không , tiền hưu mỗi tháng của ông nội chia một nửa cho mày. tư phát tài, sau này cũng cho mày một phần tài sản.”
Còn nói tôi không đi, ông ta cũng không đi, lúc ông nội xảy ra , ông ta kéo ông nội đến ty tôi làm loạn, khiến tôi mất .
“Mày tốt nhất nên biết điều! cho mày cơ hội cuối, đừng để bọn trở mặt, không lên đài truyền hình, để mọi người chỉ trích mày!”
Tôi : “Ý ông là bây giờ ông nội và nhà tổ không gần ông, ông không thể phân thân nên không thể được phải không?”
Ba tôi nói: “Biết rồi còn ! cho mày để giải quyết!”
26
là còn quá nhiều.
Ngay hôm , tôi trực tiếp dẫn đoàn xe về quê.
Phá bỏ nhà tổ, kéo hết đống gạch vụn đến nhà tân hôn của ba tôi.
Bây giờ vừa có nhà, vừa có gốc rễ gia đình, có ông nội luôn đến chữ hiếu, lại cùng vợ .
Tôi làm ý ông ta.
27
nhân đang chất đồ, bạn gái tóc xoăn đỏ của ba tôi liên tục hét lên.
Ồn ào náo nhiệt.
Giống như một bản nhạc mùa xuân.
Tôi kể hết những này cho mẹ tôi nghe nghĩa trang.
Gió xuân cuốn cánh hoa xoay tròn.
Sau , ba tôi gọi điện cho tôi nhưng không liên lạc được.
Tôi đi du lịch nước ngoài một chuyến.
tôi trở về, lại có tin .
Khoản tư mà bạn gái của họ Tiểu Bồ từng kêu gọi kia đã tan thành khói bụi.
ty đã ôm tiền bỏ chạy.
Cả nhà náo loạn.
Tất cả họ hàng đến nhà, cô cả khóc lóc nói mình không biết gì, ba tôi giận đến nhà bà ta lôi đồ điện tử đi cầm đồ trả nợ, đánh nhau vài trận, hoàn toàn rạn nứt.
Ông nội luôn mồm mắng, bảo tôi đòi lại số tiền mà ba tôi đã lấy đi tư giúp ông ta. Nói ba tôi là đứa bất hiếu, đồ vô dụng, không ai đáng tin cậy, chỉ có mẹ tôi là người tốt.
Ông nội cả đời làm ông chủ, cơn giận, bắt cũng kêu đau chỗ này chỗ kia.
Ông ta cũng than vãn.
nhà càng trở nên hỗn loạn.
Mẹ kế của ba tôi vốn định dựa vào ba tôi để kiếm chút tiền.
Nhưng giờ thấy sự thật bị lộ, bà ta bỏ chạy ngay đêm.
chạy, bà ta còn ném lại một cái bụng giả.
… Làm gì có đứa bé , tất cả chỉ là một trò lừa đảo.
28
Ba tôi hoàn toàn suy sụp, lại đi tìm cô cả gây , sau gây suýt nữa đã đánh cả đứa con trai vốn đã được nhận nuôi.
họ còn trẻ, mặt dày, xúi ba tôi đến tìm tôi để cách.
Nói dù là tiền nuôi dưỡng, cũng có thể lấy được chút ít về.
không được, còn có thể tìm người gả tôi đi, lấy về một khoản tiền hồi môn.
Ba tôi dùng đủ mọi cách để dò ty của tôi.
Rồi dẫn họ đến đòi tiền tôi.
Khó khăn lắm vào được tòa nhà ty tôi.
Họ đi dọc đường nhỏ xem có cô gái họ Lâu đang làm vặt không, nhưng hoàn toàn không nghe thấy tên tôi số nhân viên.
Ba tôi nói, quả nhiên là tôi đã nói khoác.
Ông ta giận chửi một câu, nói rằng suýt nữa đã bị tôi lừa.
Kết quả là vừa ra khỏi cửa đã gặp nhau ngay cổng tòa nhà.
Tôi ngồi xe, vừa đi họp trở về.
Ba tôi sững lại, quay sang mắng bảo vệ.
“Anh nói con gái tôi không mà? Người vừa rồi không phải là nó sao?”
Bảo vệ nói: “Nói bậy, là cổ đông lớn của chúng tôi. Nghe nói hôm nay đến lần cuối để thanh lý cổ phần. Nghe nói bán được rất nhiều tiền!”
Ba tôi sững lại một giây, vội vàng gọi họ đuổi .
Qua kính chiếu hậu, người thở hồng hộc chạy đuổi .
Tài xế liếc nhìn một cái.
Không vội vàng, không tăng tốc.
Nhưng họ cũng không đuổi kịp.
“Nhanh, đuổi nhanh lên!”
“ gái!”
“A Nguyệt, con gái của ba! Lâu Hi Nguyệt! Đừng đi!”
Tôi chợt nhớ đến một , dường như đã nhiều năm về .
Ông ta ra ngoài uống rượu đánh bài, mẹ tôi bế tôi vẫn còn nhỏ, khó khăn đi níu kéo từng bước chân ông ta, nói: “Đừng đi.”
Lúc , ông ta không quay .
Bây giờ, cũng không cần quay nữa.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, rơi lên đóa cẩm chướng trên tay tôi.
Mọi thứ mẻ.
– Hết –