1.
Kết hôn được ba , chồng tôi cứ như một con AI thành tinh vậy.
[Có ca mổ, không về nhà.]
[ một ca mổ, không về nhà.]
[Ca mổ khẩn cấp, không về nhà.]
Lúc mắt, người mai mối đã nói:
“Bác sĩ Cố học vấn cao, ngoại hình cao, thu nhập cao, chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều công việc bận rộn thôi!”
Tôi nhìn chằm chằm vào anh chàng đẹp hệ cấm dục cao ráo, chân dài, ngũ sảo, da trắng lạnh còn đeo kính gọng vàng ở phía đối diện.
Nhất thời bị đẹp làm cho mụ mị đầu óc:
“Chốt anh ấy!”
Đùa à, một cỗ máy in tiền di động kiêm người bạn cùng phòng tàng hình thế này, đúng là gu của một trạch nữ mắc chứng sợ xã hội như tôi.
Tôi là Ôn Ý, một giả văn học mạng thời gian. Hàng ngày sót nhờ đồ ăn ngoài và cà phê, hoạt động thể chất lớn nhất là xuống lầu đổ rác. Không cần tình yêu, không cần bầu bạn, chỉ cần anh đúng hẹn chuyển tiền và đừng c.h.ế.t trong nhà là được.
Ngày đi đăng ký kết hôn, anh vừa ký đã chạy vội về bệnh viện:
“Có ca mổ, em về đi.”
Được thôi, anh cứ bận rộn giải cứu thế giới đi.
Tôi vác chăn gối hớn hở dọn vào căn hộ rộng thênh thang ở trung tâm thành phố của anh. Phòng ngủ chính thuộc về anh, tôi giác lăn vào phòng cho khách.
Sau ba kết hôn, phương thức chung của chúng tôi như sau:
Lúc anh về nhà thì tôi đang ngủ, lúc tôi thức dậy thì anh đang trong phòng phẫu thuật. Tôi viết lách đến hửng sáng, anh mang bữa sáng từ dưới lầu về, chúng tôi vội vã chạm mặt nhau ở huyền , như hai con cá trên đường phân định sáng tối.
giao tiếp duy nhất là qua những tờ giấy nhớ trên tủ lạnh.
Anh: [Sữa để ở tầng ba bên trái, hết hạn rồi.]
Tôi: [Sủi cảo đông lạnh là của em, đừng có luộc.]
Anh: [Thức đêm hại gan.]
Tôi: [Mua cho em một lọ viên bổ gan.]
Cho đến khi, bà dì của tôi chậm tới hơn hai trời không ghé thăm.
Cô bạn thân hét lên trong điện thoại:
“Không phải chứ Ôn Tiểu Ý! Mày… có rồi à? Bác sĩ Cố trông thanh tâm quả dục mà cũng ‘làm ăn’ được phết nhỉ!”
Cố Nghiên Thư đúng là rất có năng lực.
Một ngày có thể “làm” năm sáu hiệp…
…Ca mổ.
Tôi nhìn hai nốt mụn mọc trên cằm trong gương, lòng tro tàn:
“Bọn tao là bạn cùng phòng đơn thuần thôi, cảm ơn.”
Cô nàng im lặng ba giây: “Ha ha ha ha Ôn Ý mày có được không đấy! chồng hợp pháp mà thành bạn cùng nhà trọ? Tao giới thiệu cho một ông thầy Bắc giỏi, mày đi khám có vấn đề ở đâu không!”
Ông thầy Bắc sau khi bắt mạch , trầm ngâm một lát:
“Cô gái, cô bị loạn nội , hụt estrogen.”
Tôi lo lắng hỏi: “Vậy phải làm sao ạ?”
Ông thầy đẩy gọng kính, nói đầy ẩn ý:
“Đề nghị… điều hòa âm dương một chút.”
Tôi: “???”
Ông có phải thầy chính chuyên không vậy?
Cô bạn thân cười như gà gáy trên WeChat:
“Chị em ơi! Chồng mày đẹp như thế, ‘doi’ hợp pháp tìm hiểu ngay đi chứ? Đừng lãng phí tờ giấy đăng ký kết hôn nhà nước cấp cho!”
Hình như… cũng đúng nhỉ?
Nhưng nhìn vào phòng ngủ chính trống không của Cố Nghiên Thư, tôi lại xìu ngay. Đây đâu phải là chồng, rõ ràng là một tấm biển quảng cáo di động của bệnh viện hạng A, muốn gặp anh còn phải đặt lịch ba ngày.
Cay hơn nữa là tôi đang bị bí ý tưởng cho cuốn tiểu thuyết mới. Cuốn “Cô Hợp Đồng Của Bác Sĩ Lạnh Lùng” đang kẹt ở cảnh nóng trọng, bàn phím sắp bị tôi cào ra lửa đến nơi.
Độc giả bình luận cà khịa:
[ giả F.A mà cố viết ngọt, đường công nghiệp, đọc mà ngượng dùm.]
F.A viết ngọt thì sao chứ? Ăn hết gạo nhà mấy người à!
Trong cơn phẫn uất, tôi gửi cho Cố Nghiên Thư một tin nhắn:
[Người mù chữ tuyệt vọng: Em bị kẹt ý tưởng, cần một chút tư liệu về việc… giao tiếp bác sĩ.]
[Cố Nhất Đao: 《Kỹ Năng Và Thực Hành Giao Tiếp Giữa Bác Sĩ Và Bệnh Nhân》.PDF]
Tôi: “…”
ngọt sủng trong phút chốc biến thành hiện trường hòa giải tranh chấp y tế.
Tôi tiếp tục hỏi:
[Bác sĩ Cố, tối nay anh có về nhà không?]
[Cố Nhất Đao: Có lẽ sẽ hơi muộn.]
Không được, phải trực tiếp hơn nữa!
Tôi lôi chiếc ngủ hai dây giấu dưới đáy hòm ra mặc vào. Ừm, người nữ trong gương, da trắng dáng , chỉ có quầng thâm mắt hơi đậm.
Rồi thắp chút nến thơm hỗ trợ giấc ngủ… Ơ không đúng, không khí này, phải đổi loại kích thích tình cảm chứ nhỉ? Thôi, nước hoa Lục Thần cũng được, còn đuổi muỗi.
Sau đó, tôi cuộn mình trên sofa phòng khách, tạo dáng lười biếng quyến rũ nhất, chờ anh.
2.
Một tiếng trôi qua.
Mỏi lưng quá.
Hai tiếng trôi qua.
Thôi dậy gọi đồ ăn đêm đã.
Cho đến khi tiếng chuông mười hai giờ đêm vang lên, tôi hoàn liệt thành một con cá khô.
Rốt cuộc anh ta còn muốn về muộn đến mức nào nữa hả? Nuôi bồ nhí trong phòng mổ à!
Tức giận vùng dậy, lao đến máy tính, biến nỗi phẫn uất thành mạnh gõ chữ.
Bàn phím kêu lách cách:
[Anh cúi đầu lại gần, hơi thở ấm nóng phả lên vành tai cô, đầu ngón tay mang nhiệt độ bỏng rẫy, bóp lấy cằm cô…]
[Những ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, lực bóp cằm cô vừa phải, mang mạnh mẽ không cho phép từ chối…]
“Ôn Ý.”
Một giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên sau lưng.
Tôi sợ đến run tay, gõ luôn một hàng ký lộn xộn.
Có tật giật mình che màn hình lại:
“Cấm nhìn trộm!”
Cố Nghiên Thư vừa cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng bên trong, cà vạt nới lỏng, để lộ một đoạn xương quai xanh.
Anh day day mi tâm, vẻ mặt mệt mỏi:
“Màn hình máy tính của em phản quang, tôi nhìn thấy được.”
Anh chỉ vào màn hình của tôi:
“Chỗ này, góc độ y học, bóp cằm dễ dẫn đến loạn khớp thái dương hàm.”
Tôi: “???”
Tôi: “Anh đi ra!”
Trời mới biết tôi đã phải vắt óc thế nào mới viết ra được những từ ngữ có màu này!
Anh không đi, ngược lại còn kỹ hơn:
“Nghề nghiệp của nam chính là bác sĩ à?”
“Đúng… đúng vậy!” Tôi tin.
Anh đẩy gọng kính, giọng điệu vô cùng thành khẩn:
“Đề nghị sửa lại một chút. Một bác sĩ vừa trực ca 24 tiếng, không thể nào còn đủ để hoàn thành những… động có độ khó cao mà em miêu tả phía sau.”
Anh ngừng một chút, bổ sung:
“Dễ đột tử lắm.”
Tôi: “…”
Cuộc hôn nhân này ai thích thì cứ việc…
Anh đứng thẳng người, liếc thấy chiếc ngủ mỏng tang trên người tôi, khẽ nhíu mày. Xoay người lấy chiếc chăn len dày trên sofa, trùm từ đầu đến chân, quấn tôi lại như một con tằm.
“Đừng để bị cảm.”
Đầu ngón tay anh vô tình lướt qua vai tôi, tôi cứng người lại.
Nhưng anh đã đứng thẳng dậy:
“Ngủ sớm đi, thức đêm hại gan.”
Tôi nín nhịn hồi lâu, mới thốt ra được một câu:
“Anh… sáng mai…”
“Ừ.”
Anh không quay đầu lại.
“Có ca mổ.”
Tôi: …
Thôi được rồi, phận làm quả vương này không đổi được rồi.
3.
Ngày hôm sau, cô bạn thân điên cuồng dò hỏi thông tin:
“Bác sĩ Cố ‘dùng’ có tốt không? Đóa hoa trên núi cao cởi bỏ áo blouse trắng ra thì khác biệt thế nào? Mau chia sẻ chị em đi!”
Tôi nhìn những nốt mụn và quầng thâm mắt vẫn đang hoành hành trong gương, lòng buồn vô hạn.
“Đừng nhắc nữa, mạnh ai nấy ngủ.”
“Cái gì? Anh ta để một người như hoa như ngọc như mày mà không có phản ứng gì à? Nghe nói bác sĩ bình thường nhìn nhiều cơ thể quá có thể bị lãnh cảm, không lẽ là thật?”
Tim tôi chợt thót lại.
Không thể nào đâu nhỉ?
Tôi thích hệ cấm dục, chứ không phải là cấm dục thật đâu!
“Cái tuổi căng tràn , chỉ được nhìn không được ăn, ai mà không loạn nội chứ!”
Cô bạn thân quay sang an ủi tôi.
“Cưng ơi! Tối nay quán bar có mười anh người mẫu mới toanh! Đẹp đến mức góa trèo tường, nữ lầm lỡ, Bồ Tát cũng phải loạn nhịp tim!”
“Cái này… không hay lắm nhỉ? Dù sao mình cũng là người có chồng rồi…”
Nội tâm tôi đấu tranh dữ dội, nhưng tay thì đã thành thật bắt đầu chọn quần áo.
Dù sao thì bữa tiệc thị giác thế này, từ sau khi kết hôn, đã không còn cơ hội nữa rồi!
Cô ấy vô tình chế giễu tôi:
“Thôi đi! Chồng mày đăng ký thẻ hội viên năm trong phòng mổ rồi!”
“Chị em dẫn mày đi tìm chút cảm hứng, kích thích cái nội tố ao tù nước đọng của mày! Biết đâu tối nay ‘máu chảy thành sông’ thì sao!”
Ừm, có lý.
Tôi gửi tin nhắn cho Cố Nghiên Thư:
[Bác sĩ Cố, tối nay anh có về nhà không?]
[Cố Nhất Đao: một ca mổ, về muộn.]
Thôi được rồi.
“Về muộn” của anh đồng nghĩa “không về”.
Tôi mặc chiếc ngắn, trang điểm lấp lánh, vui vẻ ra ngoài.
“Cưng ơi! Tối nay mày chính là góa đẹp nhất vũ trụ!”