Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lưng tôi cứng đờ, Cố Thanh Trúc bưng khay cơm ngồi xuống cạnh tôi, cười khẩy nói: “Trình Trĩ, vừa nãy bạn cùng của cậu nói… tôi là bạn trai của cậu?”
“Đúng vậy.” Liễu tôi rồi cậu ta, “Hai không phải hẹn hò hơn một tháng rồi sao?”
“Vậy …” Cố Thanh Trúc kéo dài giọng.
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Cố Thanh Trúc không nói , tôi vẻ thích thú: “Phải vậy không?”
“Phải!” tôi nóng bừng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, “Đương nhiên là phải!”
Liễu cảm thấy tôi có vẻ hơi kỳ lạ, Cố Thanh Trúc phẩy tay, cô ấy bưng khay cơm luyến tiếc rời đi.
“Không ngờ có bề ngoài thì nghiêm túc, sau lưng lén lút nói tôi là bạn trai.” Cố Thanh Trúc đắc ý mở một hộp sữa AD Canxi, đặt trước tôi, “Tại sao nói như vậy? Tôi có quan hệ cậu sao?”
Tôi cắn môi.
“Không nói ? Vậy tôi sẽ lập tức phát thanh để làm rõ toàn trường, cậu biết bạn của cậu đang lừa cô ấy.” Cố Thanh Trúc làm bộ đứng dậy.
Tôi vội vàng túm cổ tay cậu ta: “Bởi vì tôi thầm mến cậu!”
“Ồ~” Cố Thanh Trúc ngồi xuống, chỉ tai mình, “Nào, nói tiếp đi, tôi thích nghe.”
“… Sau đó Liễu cũng thầm mến cậu, nói muốn theo đuổi cậu. Tôi hoảng quá, nên mới nói cậu là bạn trai của tôi. Vì nghĩa khí tôi, cô ấy không tỏ tình cậu nữa.”
“ là vậy~” Cố Thanh Trúc vẻ suy nghĩ một lúc, “Thôi được rồi. Vì cậu thích tôi như vậy, lời cũng nói rồi, tôi sẽ miễn cưỡng làm bạn trai của cậu vậy.”
Tôi: !
Tôi toát mồ hôi hột: “Tôi thấy… chuyện cậu vẫn nên suy nghĩ kỹ… Cậu không cần phải vì một câu nói của tôi hy sinh bản thân.”
“Không sao, Cố Thanh Trúc tôi là tốt, tôi sẵn sàng hy sinh mối tình đầu của mình để cứu cậu thoát khỏi nước sôi lửa bỏng.”
Tôi nói lắp bắp: “Ơn… ơn quá lớn rồi, tôi không trả nổi …”
Cố Thanh Trúc vỗ n.g.ự.c đầy nghĩa khí: “Có ? Không trả nổi thì gả tôi, sau làm vợ tôi.”
Tôi sắp khóc rồi: “ ta mới mười tám tuổi!”
“Cậu không muốn ?” Cố Thanh Trúc nhướn mày, “Vậy tôi vẫn nên phát thanh…”
“Đừng đừng đừng đừng đừng, tớ rất muốn…” Tôi vội vàng khoác tay cậu ta.
“Vậy sao cậu không cười?”
Máu nước mắt cùng nhau rơi xuống.
Hóa thành tám chiếc răng cửa lộ .
“Cạch—”
10
Tối hôm đó, ảnh chụp chung của tôi Cố Thanh Trúc xuất hiện ảnh bìa của bạn bè của cậu ta.
“Trời ơi, học bá thật sự thu phục được đại ca trường rồi! Công khai bạn bè rồi kìa!”
“Đại ca trường sẽ không bị ép buộc đấy chứ?”
“Không , cậu xem cậu ta cười vui vẻ thế kia .”
“Nhưng sao học ủy của ta trông như sắp khóc vậy, đây là cưỡng ép dân nữ .”
“Nhà giàu đúng là nơi ăn thịt .”
…
Tôi Cố Thanh Trúc cùng nhau đi bộ về tòa nhà dạy học, Cố Thanh Trúc vừa chơi điện thoại vừa nói: “, Trình Trĩ, mọi bạn bè đều nói đây là ảnh cưới cưỡng ép đấy.”
“Sao có thể chứ.”
“Vậy sao em không tay anh?” Cố Thanh Trúc chằm chằm bàn tay nhỏ bé của tôi, “Chẳng lẽ anh không phải là đối tượng thầm mến em ngày đêm mong nhớ sao?”
Tôi: …
Tôi nhẹ nhàng tay cậu ta.
Các ngón tay của thiếu niên rộng to, mạnh mẽ lách giữa các ngón tay của tôi, chặt xuống dưới khi mười ngón tay đan nhau không thể tách rời.
“Đừng trốn.” Giọng cậu ta trầm thấp từ tính, “Anh không ăn thịt em .”
Lúc đầu tôi rất không quen việc tiếp xúc cơ thể.
khi tôi tay nhau được một tuần.
Cảm giác tôi tay cậu ta lúc .
Giống như một cặp vợ chồng trải qua bảy năm ngứa ngáy.
rồi, nhưng như chưa , tự nhiên như hơi thở.
Lúc , Cố Thanh Trúc hỏi tôi: “Vợ , anh có thể ôm em không?”
Tôi liếc cậu ta một cái, lời lẽ hổ báo vậy?
Cố Thanh Trúc xắn tay áo , chiếc tay màu đỏ: “Cái em tặng anh, hình như anh thấy ở rồi, có phải là xin ở chùa gần đây không?”
Tôi lao ôm chầm cậu ta: “Đừng nghĩ nữa! Hãy cảm nhận em!”
“Được—” Thiếu niên nhiệt tình đáp tôi, vùi cổ tôi cọ cọ, “Vợ thơm quá~”
“Đừng bế em xoay !”
“… Ồ.”
một tuần nữa trôi qua, tôi ngồi đùi Cố Thanh Trúc đọc tiểu thuyết, cậu ta đột nhiên hỏi bên tai tôi: “Có muốn không?”
Tôi những vỏ kẹo bạc hà nằm rải rác bàn.
bị không kịp là ?
Đây, chính là bị không kịp.
Cố Thanh Trúc nhấc tôi : “Anh nói em biết, anh lén xem điện thoại của mẹ anh, thấy tháng trước bà ấy rút sáu nghìn tiền …”
Nói thì chậm xảy thì nhanh, tôi xoay ôm cậu ta !
Ánh mắt hiệu cậu ta: “Đừng nghĩ nữa! Cảm nhận em!”
Thiếu niên ban đầu sững sờ, sau đó đôi mắt đen láy hóa thành biển cả, ánh sao lấp lánh phản chiếu trong đó.
“Không phải như vậy …” Cậu ta ôm eo tôi, đỡ gáy tôi, một cách triền miên.
Nụ của thiếu niên nóng bỏng.
—Vị bạc hà.
Tôi cắn trả: “Đồ hư hỏng! Anh là đồ hư hỏng!”