Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khóe miệng anh cong :
“Sao , muốn nhân lúc người khác ngủ lợi dụng à?”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, tôi muốn tránh đi ngay, nhưng anh ấy đã nhanh tay nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào lòng, khiến tôi đập mạnh vào người anh ấy.
“Giang Triệt, thả tôi ra…” Tôi vừa gấp vừa ngượng, nhưng lại sợ động vào vết thương của anh không dám vùng vẫy.
Người đàn ông dưới thân rộ đầy thích thú.
“Xin lỗi, vừa nãy anh không mở mắt.” Anh ấy nhịn , đặt một nụ hôn trán tôi, nhẹ nhàng tận xương, “Làm lại , không?”
…
Đêm đó, mãi khi trời sáng tôi mới thiếp đi.
Tôi thật sự đã đánh giá thấp khả năng chiến đấu của một bệnh nhân vừa trải qua tai nạn xe.
Theo lời anh ấy thì, “Em tự dâng tới cửa, không thể theo ý em nữa .”
Trong cơn mê, tôi như lại một ngày nào đó của năm lớp 11, ngày sinh nhật của tôi, Tống Trạch đã dẫn Giang Triệt cùng. Khi đó tôi còn rất ngạc nhiên, vì Tống Trạch nổi tiếng keo kiệt lại chuẩn bị cho tôi nhiều quà như , còn có cả một con búp bê giống hệt tôi.
đó, ba chúng tôi cùng nhau vào nhà ma, tại một ngưỡng cửa nào đó tôi thật sự sợ quá, thấy con ma lao tới phía trước, tôi lập tức lại nhảy người phía .
Trong lúc hoảng loạn, hình như trán tôi đập vào thứ gì đó ấm nóng.
Người đó cứng đờ.
Tôi ôm chặt cổ anh ta run rẩy, không biết bao lâu , Tống Trạch đâu xuất hiện hét to: “Hai người làm gì !”
Tôi mới ra người tôi ôm chặt như cột Giang Triệt, mặt anh ấy đã đỏ như cà chua chín.
“Xin lỗi.” anh ấy khàn đặc, toàn thân cứng ngắc đặt tôi xuống đất.
Tối đó, tôi nhìn anh ấy nhiều lần, ánh mắt của anh ấy đều lảng tránh.
Thật kỳ lạ, anh ấy còn trầm ngâm chạm vào môi mình, cúi nhẹ.
…
“Giang Triệt.”
Tôi như mớ, lờ mờ cảm vòng tay ôm tôi chặt hơn.
“Anh không rời xa em.”
Người đó , khẽ chạm vào môi tôi:
“. Em cũng .”
18.
Ngày , tôi vừa lại đoàn thì thấy “người bị gãy một chân” Bạch Tiêu cũng đã trở lại .
, người nhảy nhót tưng bừng như đeo chân giả sao?
Cô ta giải thích với mọi người rằng vụ tai nạn xe chủ yếu gây ra chấn thương nội tạng, cô ta không muốn làm chậm tiến độ đã trở lại sớm.
Như thế , cô ta ngay lập tức trở một hình tượng đối lập hoàn toàn với tôi, người có hình ảnh rất xấu.
Tôi không biết Bạch Tiêu cố tình trở lại đoàn giở trò gì nữa, nhưng trước hết, tôi muốn hoàn tốt cảnh của mình.
Trong lúc nghỉ giữa buổi, tôi thấy cần đi vệ sinh mặc nguyên trang phục tìm nhà vệ sinh. Khi đi nửa đường, đột nhiên có người phía gọi tôi:
“Bạch Tiêu!”
của người đó rất khó nghe, vừa thô vừa dữ, tôi lại, nhìn thấy một người trông dữ tợn, nhưng lại có chút quen thuộc.
Tôi đứng lại.
Hình như anh ta bị cận thị, nheo mắt lại chạy về phía tôi, tôi lặng lẽ lùi lại hai bước.
“Bạch Tiêu, cô làm sao thế? Không ra tôi à?” Người đàn ông có vẻ không hài lòng, nhét tay vào túi : “Tôi vừa giúp cô làm xong một , cô hứa sẽ trả tiền cho tôi.”
?
Người thật sự đã nhầm tôi Bạch Tiêu .
Tôi có chút cạn lời, xem ra kiểu trang điểm phóng đại nay của tôi không ổn chút nào, tôi đẹp như , sao Bạch Tiêu có thể so sánh với tôi chứ?
“Ồ? gì ?” Tôi cố tình hạ , bắt chước của Bạch Tiêu.
“Chính qua—”
“Trần Cường!”
Bạch Tiêu xuất hiện.
Cô ta vội vã chạy kéo người đàn ông trước mặt tôi sang một bên, bực bội trách mắng: “Đã bảo đi cắt kính , nhầm người !”
Người đàn ông tên Trần Cường vội vàng giả vờ tự đánh mình vài cái, hai người họ cùng lúc hiện vẻ mặt kỳ lạ.
Tôi lạnh: “Chưa xong , gì đó, cho tôi nghe xem nào.”
“Chà, ta thì làm gì chứ,” Bạch Tiêu bình thản , “Đây một người bạn của tôi, tối qua ấy đã chạy rất xa mua tôm hùm đất cho tôi ăn khuya. Tôi không thể làm gì khác , ai bảo tôi luôn đói chứ, ăn nhiều không béo, tôi cũng khổ tâm lắm…”
“Khổ tâm thì bệnh viện xem có bệnh gì không.” Tôi thẳng thừng , “Hai người cùng đi đi, bảo ta kiểm tra mắt luôn. Vừa suýt nhầm tôi chó.”
Hai người: “…”
Tôi ngẩng cao bỏ đi.
19.
đó, vị đạo diễn nổi tiếng tên Jack, người tuyên bố sẽ lăng xê Bạch Tiêu, đã đoàn thị sát.
Anh ta đọc tin tức trên mạng không có ấn tượng tốt về tôi. Tôi chẳng làm gì, chỉ đơn giản đi ngang qua anh ta thôi anh ta cũng phải hừ lạnh một tiếng.
Hừ, tên Jack trông còn trẻ, một người lai, lại tốt nghiệp trường quý tộc Anh.