Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDWMIU6E

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Tôi bị hôn đến mức cơ mềm nhũn, bất giác thuận theo sự dẫn dắt của anh, vòng tay qua cổ anh đáp lại.

Nhất thời, thang máy yên tĩnh chỉ lại tiếng và tiếng môi răng chạm vào nhau, quyến rũ len lỏi vào màng nhĩ của nhau.

Cho đến khi tiếng “Ting—” vang .

Kỳ Việt đột ngột lùi ra, nhanh chóng đứng thẳng người ôm lấy eo tôi, tay kia ấn tôi vào .

tôi buộc phải vùi vào lồng ngực nóng rẫy của Kỳ Việt, ngơ ngác nghe tiếng trêu chọc xung quanh.

“Giới trẻ bây giờ thật !”

“Anh chị xấu hổ ghê ~”

“Nam Nam nói nhỏ thôi con.”

Nhiều người quá! cả trẻ con!

Tôi lập tức tỉnh táo lại, ôm chặt lấy gáy Kỳ Việt, vùi mình sâu hơn nữa, chỉ ước lỗ nào để chui .

Kỳ Việt lại cực kỳ bình tĩnh, trước tiên xoa xoa gáy tôi, đó nói lời xin lỗi với mọi người, cuối cùng bế ngang tôi đi ra ngoài một cách vững vàng.

Tôi vùi Kỳ Việt không dám động đậy, cho đến khi tiếng nói phía hoàn toàn biến mất, tôi mới ngẩng quanh.

Đến hầm gara rồi.

Một người đột nhiên bước chiếc Cayenne gần đó, cung kính mở ghế .

Kỳ Việt đặt tôi ngồi vào ghế , rồi ngồi xổm trước tôi, ngẩng tôi, đáy mắt ánh ý .

Không cần nói biết, tôi bây giờ chắc chắn đỏ như đít khỉ.

Tôi xấu hổ tức giận, đưa tay che mắt anh lại.

“Anh ! Đều tại anh!”

Kỳ Việt mặc tôi che mắt, hàng mi dài rậm theo nhịp chớp mắt khẽ lướt qua bàn tay tôi, tạo ra cảm giác ngứa ngáy khiến tim tôi hoảng loạn.

Lúc này tôi mới phát hiện, Kỳ Việt đâu phải thần tiên không nhiễm bụi trần, rõ ràng yêu tinh chuyên quyến rũ người.

Tôi hoảng loạn định rút tay , lại bị Kỳ Việt nắm lấy đặt bên má.

“Xin lỗi, tôi không biết chừng mực.”

tôi đỏ , lại nhớ đến dáng vẻ hoàn toàn mềm nhũn Kỳ Việt, tích cực đáp lại lúc nãy, xấu hổ lí nhí.

không hoàn toàn trách anh.”

Đáy mắt Kỳ Việt ánh ý , đổi chủ đề: “ , chúng ta coi như đang hẹn hò rồi đúng không?”

Ánh mắt người đàn ông nóng rực, khẽ nắm tay tôi.

Tôi liếc mắt đi chỗ khác, lắp bắp ậm ừ một tiếng.

“Vậy thì…” Kỳ Việt phát ra một âm tiết, đột nhiên đứng dậy đè người tôi, một tay giữ lấy eo tôi, tay kia không biết ấn vào vị trí nào.

“Hôn thêm lần nữa không?”

Tấm ngăn xe hạ theo giọng nói trầm khàn của Kỳ Việt, ngăn cách ghế lái và cả ánh sáng.

Gương Kỳ Việt ẩn bóng tối, mơ hồ không rõ.

Tôi chỉ cảm nhận thuộc Kỳ Việt càng đến gần, khiến tôi hoảng loạn nhắm mắt lại.

Chỉ rất lâu , nụ hôn dự kiến không rơi môi, mà một chạm nhẹ như lông hồng nơi ấn đường.

Cẩn thận dè dặt, như trân bảo, khiến tim tôi rung động.

vài nhịp nhẹ nhàng, Kỳ Việt khẽ dài một tiếng, đứng dậy lùi ra.

“Đừng sợ, tôi sẽ không làm chuyện em không thích.”

Anh ra rồi.

Bàn tay đang nắm chặt ghế da dần thả lỏng, tôi chậm chạp để Kỳ Việt nắm tay mình, dẫn phía thang máy.

Suốt đường đi không nói lời nào, cho đến khi thang máy mở ra.

Ngón ấm áp của Kỳ Việt vuốt ve ngón tay của tôi, giọng nói dịu dàng không tả xiết.

mai rảnh không?”

Tôi chìm đắm sự dịu dàng của Kỳ Việt, óc quay cuồng, bất giác gật , một lúc lại vội vàng lắc .

mai phải đến Kinh Đại nhận việc.”

Kỳ Việt cưng chiều một tiếng.

“Vậy mai tôi đưa em đi không?”

“… .”

“Vào đi, đến nhà nhắn tin cho tôi.”

“… Ừm.”

7

Tôi bước chân lơ lửng nhà, đóng lại, dựa vào hắt ra một nặng nề.

Kỳ Việt quá phạm quy rồi! Tôi hoàn toàn không sức chống đỡ, rồi gần như anh nói tôi đáp ứng.

Nếu anh nói thêm vài câu nữa, khi tôi bán cả mình đi nên.

Tôi cố gắng ổn định lại trái tim vẫn đang đập thình thịch, khóe mắt lại liếc thấy Trần nữ sĩ đang ngồi ở bàn ăn tươi rói.

Thấy tôi bà, bà lại làm như không chuyện xảy ra, đẩy đĩa thức ăn trên bàn.

rồi à, ăn sáng đi con.”

Nhưng niềm vui lời nói lại không sao che giấu , như chuyện mong đợi bấy lâu cuối cùng thành hiện thực.

Bố tôi bên cạnh bất lực dài một tiếng, như bắp cải nhà mình bị người ta cuỗm đi mất.

Rõ ràng tôi chưa nói , nhưng như chẳng cần nói nữa.

Dáng vẻ si mê lúc nãy của tôi chắc chắn đã bị thấy hết rồi, xấu hổ quá đi mất.

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, hắng giọng một tiếng, cầm bừa bánh rồi nhanh chóng đi vào phòng, khóa trái .

“Phịch” một tiếng, tôi ngã vật ra chiếc giường lớn, hung hăng cắn bánh, lôi điện thoại ra gõ chữ cho Kỳ Việt.

[Đều tại anh, bố mẹ em rồi!]

[Tức giận.jpg]

Tin nhắn bấm gửi, tin nhắn của Kỳ Việt lại nhảy ra trước tôi một bước.

[ đến nhà rồi?]

Tôi ngẩn ra vài giây, khung chat lại nhảy ra thêm một dòng.

[Xin lỗi, đều tại tôi, mai cho đánh một trận cho hả giận không?]

[Hừ.]

[Đánh hai trận—]

Chữ chưa gõ xong, điện thoại của Tống Kỳ đã gọi đến.

Tôi dừng lại một chút, chột dạ vuốt mở khung chat với Kỳ Việt ra rồi mới bấm nhận cuộc gọi.

chưa kịp nói , giọng nói gấp gáp bên kia đã truyền đến.

Diệp, hôm qua tôi uống say quá không để ý đến cậu, nghe Chu Diệu nói Kỳ Việt tên khốn đó lén tôi đưa cậu đi rồi! Hắn không làm cậu chứ?”

Tên khốn…

Tùy chỉnh
Danh sách chương