Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Tiết Thanh Minh, tôi mang theo bánh kem và trà sữa đến viếng mộ bạn thân: “Chúc Thanh Minh vui vẻ nhé, quán trà sữa mày thích dẹp tiệm mất rồi. Tao phải đổi sang vị mới đó.” 

kịp dứt lời, ngọn nến mảnh cắm trên bánh ‘phụt’ một cái tắt ngóm.

“Ôi bà cố ơi! là phiên bản giới hạn của tiệm nổi đó, tao phải đội mưa xếp hàng ba mới mua được đấy!” Tôi lật đật lôi bật lửa ra châm lại: “Lúc sống cứ bảo phải sống để thử món mới, thành ma lại kén ăn là sao?” 

Ngọn lửa khẽ rung, rồi lại cháy thẳng tắp.

Một năm bạn của tôi bị mắc bệnh ung thư, tôi ôm lấy cơ thể gầy rộc đến biến dạng của bạn mình mà khóc đến nấc nghẹn.

Ngón tay gầy trơ như cành củi khô nhẹ nhàng cào cào lòng bàn tay tôi, vẽ thành một khuôn mặt cười méo mó: “Tiểu Lâm , này không còn bổn cung trấn giữ hiện trường… Khụ, bị khách hàng nạt thì chẳng mắng lại thay mày nữa đâu, phải cứng lên đấy nhé.”

Khác tôi… thông minh lanh lẹ, lại chua ngoa có . Xưa nay che chở cho tôi, khi bạn thân không còn nữa tôi đã u uất mất một thời gian dài.

Lúc này , gió núi cuốn tro giấy tiền bay táp vào mặt. Tôi ngồi khoanh chân trên nền đất ẩm, luyên thuyên kể cho nó nghe những dạo gần .

“Tuần rồi họp lớp, mày đoán xem tao gặp nào? Chính là anh chàng hotboy mày thầm thích đó, ảnh dắt bạn gái mới cùng. Mà đó mặc đúng bộ Chanel Xuân – Hè mày nhắc tới trăm lần … Nhìn đẹp dã man .”

Ngọn nến ‘xèo’ một rồi phụt tắt.

bức ảnh trên bia mộ, ánh rạng rỡ của bạn tôi dường như khẽ nhíu lại.

“Gì mà căng thế, đoạn hay còn ở kia kìa. Lúc ảnh qua mời rượu thì cúc áo bung hai cái, bụng bia còn to hơn lúc mày bị tràn dịch bụng vì hóa trị nữa cơ… hahaha!”

Lửa lại bùng lên lần nữa, như một cái cười khúc khích mà ngầm hiểu.

“Được rồi, thật ra hôm nay tới là có quan trọng báo mày…”

tấm ảnh thờ, thiếu nữ buộc tóc hai nụ cười rạng rỡ như cơn gió hè ngông nghênh tuổi trẻ. Nhìn hoàn toàn không giống dáng vẻ nằm ICU cắm đầy dây ống lúc ra .

Tôi nghiêm túc nói: “Hôm họp lớp, Lương Kiệt cầu hôn tao rồi!”

Không khí bỗng chốc ngưng đọng. Vài giây , lửa nến bất ngờ bùng cao tới ba thước.

Tôi luống cuống phủi tàn lửa b.ắ.n lên váy.

“Biết rồi biết rồi! Hồi mày bảo cưới là phải chọn mày phù dâu, lần này tao sẽ đốt thiệp mời cho mày nên không thiếu đâu.”

Thấy , nhìn cái tính dễ kích động như vậy chắc là nó vui thay cho tôi lắm.

2.

Tối hôm đó.

Tôi mơ thấy mình đang chìm một giấc mộng mơ hồ. Bỗng bị một luồng sáng chói lòa chiếu thẳng vào , chói đến mức không mở ra nổi.

Bạn thân tôi từ trên trời giáng xuống, gót giày cao mười phân gõ lách cách bước bước tới gần. Thần thái như thường lệ và miệng độc không chừa : “Lâm Vũ, não mày bị váy cưới siết đến ngu rồi ? Thằng Lương Kiệt kia thắt lưng còn kịp buộc chặt, mày gì đã vội nhảy vào hố lửa?”

“Cái quỷ gì vậy, mày báo mộng được á?” Tôi nhào tới định ôm lấy bạn của mình, ngờ ăn ngay một lá bùa vàng đập thẳng vào mặt.

“Dương khí người sống nóng lắm biết không? Tháng con Tiểu Thiến ở lầu ôm mẹ nó một cái, còn đang nằm truyền nước ở khoa bỏng cầu Nại Hà đấy!”

Tôi bĩu môi, tủi thân nói: “Thế rốt cuộc mày vừa nói gì về Lương Kiệt?”

Nghe đến , bạn thân lập tức nghiêm túc hẳn lên:

“Không phải mày định cưới tên khốn đó ?”

“Cưới! Cưới cho tới chec !”

“Đến lúc mày bị nó hại chec rồi, nhớ dặn người tiện tay chôn cạnh tao. Thanh Minh hay Trung Nguyên có hai đợt cúng, mày ăn ké lẩu cay của tao còn tao thì cướp biệt thự giấy của mày… Đôi cùng có lợi!”

“Cùng lắm không đốt cho mày thì mày còn ké được đồ tao, không đến mức thành con ma chec đói đâu.”

Tôi trừng nhìn bạn thân của mình: “Mày nói toàn mấy quỷ quái gì thế?”

Nó nghiến răng, suýt nữa lấy tay đ.â.m xuyên trán tôi: “Đồ ngu! Lương Kiệt con em gái tiện nghi Triệu Đình của mày, tụi nó thông đồng từ lâu rồi mà mày không biết ? Hai đứa nó định lợi dụng mày không sinh được con để chia phần tài sản đó!”

Tôi vốn là trẻ mồ côi.

Hồi nhỏ được nhà họ Triệu nhận nuôi, nhưng không lâu mẹ nuôi có bầu và sinh ra Triệu Đình thì không nuôi tôi nữa. May mà lúc tôi cũng lớn rồi, nhờ hàng xóm và chương trình hỗ trợ cộng đồng giúp đỡ… Cộng thêm thêm từ sớm, nên tôi học hết cấp ba và đỗ vào trường đại học danh .

khi bạn thân mất, tôi đau khổ đến kiệt sức một khoảng thời gian. Chính lúc tôi đã gặp Lương Kiệt, một người dịu dàng cùng chu đáo và cứ theo tự nhiên chúng tôi ở nhau.

Còn về Triệu Đình, tuy hiện hai chị em không thân thiết lắm nhưng ngày bé tôi chăm sóc con bé. Nên nó cũng gọi tôi là chị mấy năm trời.

Bạn thân tôi dừng lại:

“Lương Kiệt Triệu Đình vốn là một đôi từ lâu rồi.

“Tiền mồ hôi nước mày trâu ngựa ở công ty lớn mà tích cóp được khi tốt nghiệp, nó nhìn mà ghen tỵ lắm.”

tụi nó đang tính toán rồi. Một đứa con gái mồ côi như mày, cưới vào nhà người thì chẳng phải nắn sao là nắn đó ?”

Tôi nuốt khan một cái nghĩ không thể nào , bình thường Lương Kiệt Triệu Đình đâu có qua lại gì nhiều đâu. Chẳng lẽ tôi mắc chứng lo âu tiền hôn nhân, nên mới mơ thấy bạn thân và nghĩ ra mấy hoang đường thế này?

Thôi ngủ tiếp vậy.

Thấy tôi tin, bạn thân tôi tức đến mức giận sôi gan mà tặng cho tôi một cú đá:

“Ngủ ngủ ngủ! Bà mất đống điểm công đức mới đủ sức báo mộng cho mày, mà mày chỉ biết ngủ?”

“Không nhiều lời nữa, tự mà xem !”

Nói xong nó dí ngón tay lạnh ngắt vào huyệt thái dương của tôi, một luồng khí lạnh xuyên thẳng lên đỉnh đầu. Ngay lập tức, tôi hiện ra cảnh Lương Kiệt ôm chầm lấy Triệu Đình rồi quấn lấy nhau khách sạn, mùi hoa tươi lẫn vào thở dốc ám muội giữa hai người.

Xong việc, Triệu Đình quay vào gương tô lại son: “Khoản tiền tiết kiệm và căn nhà đứng tên Lâm Vũ, cưới xong là em có thể lấy được ?”

gương phản chiếu bóng lưng Lương Kiệt đang cài lại thắt lưng: “Gấp gì , đợi lấy được giấy kết hôn thì anh sẽ chuyển tên sổ đỏ sang cho em.”

“Con gái mà tích góp tiền là có ý gì ? Bố mẹ em nuôi chị lớn tới mà còn chẳng biết ơn, đợi cưới xong thì tiền là của anh rồi.” Triệu Đình vừa trang điểm vừa tỏ ra khó chịu.

Lương Kiệt cười dỗ dành , khiến tôi buồn nôn: “Bé ngoan nói sai rồi, không phải của anh… mà là của chúng .”

Bạn thân tôi đầu chửi, mà toàn chửi tôi:

“Thật bị con phế vật như mày chọc tức mà đội mồ sống lại!”

“Nhà họ Triệu năm xưa nhận nuôi mày là để trục lợi lấy trợ cấp mồ côi, họ được chia thêm tiền đền bù giải tỏa. Mãi mới thoát được nhà đó thì mày lại cắm mặt vào cái hổ lửa khác ?”

hai cái mặt thối tha đó suốt ngày ve vãn nhau mặt mày, mày mù thật rồi đúng không? Hai cái hố trên mặt mày là để cảnh chắc?”

“Ngày ngày cắm mặt tăng ca kiếm tiền, kiếm được đống mà đầu không chịu xài!”

“Còn vác mặt đến mộ tao khoe sắp kết hôn? Mày có biết tao phải vay bao nhiêu điểm công đức để báo mộng lần này không? Bán hết nửa năm món hàng ‘canh Mạnh Bà xách tay’ mới đủ đấy!”

“Tao đã sắp được công chức âm phủ rồi, tưởng thi vào địa phủ là dễ lắm hả? Sắp lên bờ được rồi mà mày còn lôi tao về!”

Chửi mệt rồi, nó thở hồng hộc và giọng dịu lại: “Thôi được rồi, Lâm Vũ! Mấy lời tiếp theo mày phải nghe cho kỹ …”

Giọng bạn thân của tôi đầu lải nhải xa dần, mí tôi cũng đầu nặng trĩu xuống: “Xong đời, thời gian không đủ rồi…”

Tôi cũng nói gì đó, nhưng đã bị nó đá thẳng vào một xoáy nước đen ngòm.

Cảm giác rơi tự do ập tới và giữa lúc tôi đang lạc trôi bóng tối, giọng của nó vọng tai hối hả gào lên: “Phải rồi, loại trà sữa hot trend mới ra kia ngon lắm! Mang cho tao hai ly nữa và nhớ thêm nhiều trân châu, nói quán là phải nóng hổi đấy! Không là mấy thằng shipper âm phủ lại lén uống mất của tao…”

Tùy chỉnh
Danh sách chương