Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

15

Khoảng nửa tháng sau, một hôm bảo vệ khu chung cư đến báo cho tôi biết:

xem camera, tôi phát hiện có người đi theo sau cô mỗi cô về nhà.”

Tôi lập tức đến ban quản lý, trích xuất camera giám sát.

Quả nhiên — là Dương Kiện.

đứng từ xa theo dõi tôi đi vào cửa, rồi lén lút quay về bãi đỗ xe dưới hầm.

Đến thứ xuất hiện, tôi đã đoán ra ý đồ của :

giở trò với xe của tôi.

lấy mạng tôi.

Kiếp trước, bọn họ cướp cổ phần mà hại tôi chết oan.

Kiếp , chúng đi thẳng vào con đường diệt khẩu.

Tôi lập tức hành động trong đêm:

Đầu tiên, thay toàn bộ lớp dán xe, đổi từ trắng sang đen nhám mờ.

Sau , dùng biển số xe mới đã chuẩn bị sẵn.

Cuối cùng, giao xe cho một tiệm xe chuyên xử lý đơn liên tỉnh.

Sau một vài thao tác khéo léo, chiếc xe rơi vào tay Từ Uyển Oánh.

Nhân viên tiệm xe còn kể:

hai người họ đến xe, vui mừng ra mặt,

chiếc xe giá quá rẻ, lại còn đẹp.”

Phần còn lại… cứ giao cho ông trời định đoạt.

Nếu Dương Kiện thật sự đã ra tay với chiếc xe, vậy thì và Từ Uyển Oánh sẽ lấy hậu quả.

Tôi? Tôi chỉ là một người kiếm thêm thu nhập bằng cách cho xe.

việc khác, tôi không biết.

Hôm sau, tôi mở tin tức, thấy dòng tít lạnh sống lưng:

“Xe ô tô mất phanh, lao khỏi cầu vượt trên quốc lộ liên tỉnh.

Hai người trên xe tử vong tại chỗ — một nam, một nữ.”

Kết thúc.

Sạch sẽ, không dư thừa.

Nghiệp đã gieo, báo đã trả.

Bị nghiền nát thành tro bụi là giác thế nào?

Giờ thì… bọn họ cũng đã được nếm trải rồi.

16

Mẹ tôi sau khi biết chiếc xe xảy ra tai nạn chính là xe của tôi trước đây, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ sốc.

Từ về sau, cấm tuyệt đối tôi lái xe, còn đặc biệt hẳn tài xế riêng để đưa đón.

Mỗi ra ngoài, đều kiểm tra xe đi kiểm tra lại, còn chưa đủ, lại gắn thêm vệ sĩ bên người tôi.

Tôi hết biết gì, chỉ có thể lắc đầu cười khổ:

“Mẹ à, mọi chuyện qua rồi mà… người hại con đều báo ứng cả rồi .

Giờ chúng ta chỉ cần bình an sống tốt, không lo gì nữa đâu.”

“Với lại, con suốt ở trong trường, đi đâu cũng có người to theo sát, lỡ bị giáo sư thấy, ông tưởng con đi đóng phim xã hội đen thì sao?!”

rồi — tôi đã chính thức trở thành nghiên cứu sinh của giáo sư .

May mắn thay, giáo sư đúng như tên gọi — túc, liêm chính, học thuật là trên hết, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tin đồn bịa đặt kia, cũng không quá khứ của tôi mà nảy sinh thành kiến.

Hiện tại tôi đang theo thầy tham gia dự án nghiên cứu, trong quá trình , tôi học được vô số kiến thức thực tiễn, tư duy học thuật cũng càng tiến bộ.

Cuộc sống giờ đây yên bình và tràn .

Đôi , tôi còn quên mất gì từng xảy ra ở kiếp trước.

nỗi đau …Dường như đang càng rời xa con người hiện tại của tôi.

17

Sau , trong một buổi hội nghị công bố dự án, tôi bất ngờ gặp lại tôi.

Ông hồi phục không tệ, đã có thể đi lại chậm rãi, dù không còn nhanh nhẹn như xưa.

Công ty trong nhà vẫn cần ông duy trì, nhưng không hiểu sao, trên người ông đã hoàn toàn biến mất cái khí thế đắc ý, vênh váo từng có.

giác như…phần cốt lõi bên trong ông đã bị rút cạn.

Chuyện của Từ Uyển Oánh và đứa bé, rõ ràng đã đánh sập toàn bộ thần kinh và trọng còn sót lại của ông.

thấy tôi, ông chỉ thở dài một tiếng, ánh tiếc nuối và đau khổ.

Còn tôi, chỉ lặng lẽ quay lưng đi.

Đến , lời như “tha thứ”, “tình thân”, “cha con” gì …Đều chỉ là sáo rỗng giả tạo.

Ngay từ cái ông chọn đứng về phía mẹ con tiểu tam, tình cha con giữa tôi và ông đã dứt hẳn rồi.

Năm thứ học, nhân dịp nghỉ hè, tôi dẫn mẹ đi du lịch châu Âu — đầu tiên hai mẹ con có chuyến đi xa đúng nghĩa.

Nhưng vừa về nước, tôi đã thấy mẹ có gì rất kỳ lạ.

Suốt ôm điện thoại cười tủm tỉm, ánh ngơ ngác hoa hồng.

Tôi liếc nghi ngờ:

“Mẹ… mẹ đang yêu không đấy?”

Mẹ tôi lúng túng, ho khan mấy tiếng:

“Cái … ừm… khụ khụ…”

Tôi nhướng mày, nheo nghi ngờ:

“Có là ông Tây ráo gặp ở Đài ước nguyện Trevi ở Rome không?”

Mẹ tôi mím môi, nhỏ giọng phản bác mà như :

“Ai mà ông chứ! Người ta trông trẻ trung lắm, lại , lại lịch thiệp…”

Tôi , cạn lời:

“Xong rồi. Mẹ tôi yêu rồi.

Và lại còn bắt đầu ‘não cá vàng mê trai’ nữa cơ.”

Cuộc đời của mẹ tôi, cuối cùng cũng rẽ sang một nhánh hoàn toàn mới — nhẹ nhõm, ngọt ngào, và tràn hy vọng.

Tôi khẽ ho một tiếng, túc mở lời:

“Mẹ à, con không là cấm mẹ yêu đương, chỉ là bây giờ trên mạng lừa đảo lắm, nào là ‘bẫy tình – giết heo’ các kiểu.

Mẹ lại giàu như vậy, con chỉ sợ mẹ bị lừa gạt tình và tiền bạc.

Mẹ đừng với con là ông có hỏi vay tiền hay gì gì đấy nha…”

Mẹ tôi trợn , xoay người lại, cực kỳ tin mở ra một loạt ghi chuyển tiền:

“Hỏi vay cái gì mà vay?

Toàn ông chuyển tiền cho mẹ, gửi lì xì, mua quà, đừng xem thường người ta — người ta còn giàu hơn mẹ nữa đấy!”

Tôi dãy số chuyển khoản liên tiếp, cuối cùng cũng hiểu ra, gần đây trong nhà toàn đồ hiệu lạ hoắc từ đâu chui ra, mẹ tôi thì dưng đổi style, tóc làm xoăn nhẹ, giày gót, nước hoa mới.

Thì ra… là “ông Tây giàu có” tặng.

Bảo sao.

Một sau, mẹ tôi ngập ngừng mãi rồi lấy hết can đảm hỏi:

“Cái … mẹ chỉ là nếu, nếu thôi nhé!

Nếu sau mẹ gặp được người thật lòng yêu quý, cùng nhau xây dựng gia đình mới…Con có thấy khó chịu hay không chấp được không?”

Tôi chẳng buồn nghĩ , cốc nhẹ mẹ một cái vào khuỷu tay.

Mẹ tôi sững người, vẻ mặt đột nhiên túc hẳn — chắc tưởng tôi không đồng ý.

Tôi chớp , mỉm cười dịu dàng :

“Sao con lại phản đối được chứ mẹ?

Tình yêu là một năng lực để tạo ra hạnh phúc.

Mà con luôn tin rằng — mẹ của con sẽ gặp được người tốt hơn, bởi … mẹ xứng đáng được như thế.”

xong, tôi thấy đôi của mẹ, ngập nước long lanh, ánh lên ánh sáng của xúc động.

Có lẽ đầu tiên sau năm, thật sự thấy cuộc đời… vẫn còn rất điều tốt đẹp đang chờ đợi.

Tôi cầm lấy điện thoại, mở WeChat, giơ lên quét mã và đưa cho mẹ:

dùng số nào vậy?

Cho con xin WeChat, con kết bạn trước cái đã.”

【Toàn văn hoàn】

Tùy chỉnh
Danh sách chương